Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Editor: Vong Tiện

Beta: Cửu Nguyệt

Lúc Ôn Biệt Ngọc đến nhà cũ vừa khéo Du Nhữ Lâm không có ở nhà. Phạm Tố Hoài biết Du Thích Dã đưa Ôn Biệt Ngọc đến, đặc biệt xuống lầu đón hai người. Trong lúc đẫn hai người đi đến phòng bà nội, Phạm Tố Hoài ung dung cùng Du Thích Dã trò chuyện hôm nay bà đã ăn những gì, làm gì, mới vừa rồi còn nhắc mãi cháu trai nhà bà.

Đi lên cầu thang dài lưu lại dấu vết của năm tháng, nội tâm Ôn Biệt Ngọc hơi thấp thỏm, lại có chút hâm mộ. Đó chính là khát vọng thầm kín đối với người thân. Người thân như vậy anh cũng từng có, nhưng đã không còn nữa.

Không bao lâu, hai người đã đến trước phòng ngủ, Du Thích Dã đi vào trước, một lúc liền đi ra, hắn sờ mũi, nói với Ôn Biệt Ngọc: "Tôi bị nội đuổi ra ngoài, bà nghe cậu đến nên muốn cùng cậu nói chuyện riêng được không?"

Đúng như trong ý nguyện của Ôn Biệt Ngọc, anh gật đầu, không nói gì, tiến vào trong.

Đi qua một cánh cửa bước vào phòng ngủ, Ôn Biệt Ngọc đưa mắt nhìn thấy bà cụ ngồi trên xe lăn, có lẽ ánh mắt của anh dừng lại trên xe lăn quá lâu, bà cụ sờ xuống xe lăn, cởi mở nói:

" Sau khi bị té trong vườn hoa liền không đi được nữa, nhìn thì có chút đáng sợ, nhưng ngoại trừ sinh hoạt hằng ngày hơi bất tiện, việc khác vẫn ổn."

"Không đáng sợ. Con đang nhớ tới ông nội con. Ông nội cũng. . . cũng từng như vậy." Ôn Biệt Ngọc phục hồi tinh thần, "Con chào bà, hôm nay con đến đây là có một việc muốn nói với bà."

Bà nội: "Việc của Tiểu Dã?"

Ôn Biệt Ngọc: "Đúng vậy."

Bà nội nói một câu trúng ngay chóc: "Các con kết hôn giả à?"

Lời vừa nói ra, làm loạn bước chân Ôn Biệt Ngọc, anh hoảng hốt nhìn bà, cảm xúc gập ghềnh, không nói gì nữa.

Bà nội cười nói: "Chính vì bà đoán được việc này, mới đưa bản hợp đồng cho Tiểu Dã."

Ôn Biệt Ngọc đột nhiên hiểu ra, nhưng anh lại càng mơ hồ hơn: "Vì sao. . . bà... thế này là... muốn kết đôi cho chúng con?"

Bà nội không trả lời, ngược lại hứng thú hỏi anh một câu: "Vậy còn con? Con vì sao lại đến đây?"

Vì sao mình đến đây?

Ôn Biệt Ngọc có thể trả lời, anh có rất nhiều lý do, rất hoàn hảo:

Mặc dù anh không đồng ý bản hợp đồng vô lý kia, nhưng dù sao Du Thích Dã và anh cũng là bạn học cũ, bọn họ từng có đoạn thời gian bên nhau, anh cũng không đành lòng nhìn Du Thích Dã bị tổn thất lớn, nên mới dự định xem có thể giúp Du Thích Dã thuyết phục người nhà không.

Lúc Ôn Biệt Ngọc định nói ra những lý do này, một bàn tay lốm đốm vết đồi mồi phủ lên mu bàn tay anh, vỗ nhẹ.

Bàn tay này thô ráp, xù xì, mu bàn tay có những mạch máu lớn nổi lên dưới da, nhưng vô cùng ấm áp, trong nháy mắt, Ôn Biệt Ngọc đã lầm tưởng đôi tay này với đôi tay trong ký ức.

Trong trí nhớ, ông nội cũng luôn làm như vậy, ông dùng tay mình phủ lên mu bàn tay anh, vỗ nhè nhẹ.

Bà nội nói thật nhiều: "Tiểu Ngọc, đây không phải là lần đầu tiên bà biết con. Nhiều năm trước, bà từng nghe tên con từ trong miệng Tiểu Dã. E rằng con cũng không biết, nhưng nó thời đó và nó bây giờ hoàn toàn khác nhau. Bà cảm thấy chỉ có một người từng bước vào trong tim nó."

Ôn Biệt Ngọc chậm chạp nháy mắt.

Thời gian chảy ngược, hiện thực quay về, anh nhớ năm mình vẫn còn học cấp 3, ngồi trước mặt cũng không phải là bà nội của Du Thích Dã, mà là ông nội mình.

Ông tuổi đã cao, uống say đến nỗi ánh mắt mơ màng, mặt mày đỏ rực: "Yêu thích liền tiến tới, không có gì đáng sợ cả. Tiểu Ngọc, con nghe ông nói, lúc ông còn trẻ cũng gặp một người, bà ấy tiến vào trong tâm trí ông. . ."

"Sau đó thì sao?" Lúc đó bản thân rất tò mò nên hỏi đến cùng.

Ông cười lớn:"Sau đó bà ấy an cư lạc nghiệp trong đầu ông, lấp đầy mật ngọt nơi trái tim ông."

Ôn Biệt Ngọc đờ ra một lúc.

Màng bọc vững chắc bao phủ cõi lòng từ từ được vén lên, lộ ra sự thật được giấu trong đó.

Du Thích Dã tiến vào lòng anh rồi lại rời đi, chơi đùa trái tim anh thành một mớ bòng bong. Thế nhưng những năm này cũng đủ để anh sửa chữa lại trái tim mình. Khi anh của hiện tại lần nữa đối mặt với Du Thích Dã, trong lòng nổi lên cảm giác không cam lòng cùng chút gì đó không thể lý giải nổi.

Con khổng tước vừa xinh đẹp vừa đáng yêu năm đó, tại sao lại trở thành bộ dạng như bây giờ?

Vì sao bất kỳ người nào đều có thể tiếp cận hắn, chạm vào cơ thể xinh đẹp và bộ lông rực rỡ của hắn?

Người mà mình đã từng bỏ công trân trọng lâu như vậy. . .

***

Chiếc xe thể thao màu vàng sáng loáng chạy trên đường, nhìn hàng cây xanh biếc đứng thẳng tắp như các binh sĩ gương mẫu dần dần lùi về sau, Du Thích Dã nói với Ôn Biệt Ngọc: "Phía trước là tiểu khu của cậu hả?"

Ôn Biệt Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao chúng ta lại tới đây?"

Giọng Du Thích Dã thong thả đáp: "Cậu chỉ đường cho tôi, quên rồi sao?" Hắn dò xét vẻ mặt Ôn Biệt Ngọc, sau đó tiếp tục nhắc nhở, "Vừa nãy khi cậu đi ra khỏi phòng bà nội, cậu nói với tôi rằng cậu bị bà nội lừa rồi... Không đúng, bị bà tôi thuyết phục, thế là chúng ta quyết định quay về nhà cậu thu xếp hành lý, chuyển qua nhà tôi sống thử một tuần, chúng ta sống chung trước đã rồi tiếp tục thảo luận chuyện khác."

Ôn Biệt Ngọc nghiêm túc suy nghĩ: "Bây giờ tôi đã tỉnh táo hơn rồi."

Du Thích Dã: "Đã nhìn thấy được."

Ôn Biệt Ngọc không giống như đang nói đùa: "Mặc dù có hơi không biết xấu hổ, nhưng xem ra tôi phải quay lại nhà cậu một chuyến, từ chối một cách rõ ràng với bà..."

Đùa nhau à, vịt đã dâng đến tận miệng sao có thể bay?

"Biệt Ngọc!" Du Thích Dã vội vàng gọi một tiếng. Hắn có thói quen nhỏ với cách xưng hô này, lúc đọc tới âm cuối, đầu lưỡi sẽ hơi uốn cong và kéo dài hơn một chút, âm tiết vốn dĩ tầm thường cũng trở nên triền miên, sâu sắc.

Xe thuận lợi tiến vào tiểu khu, đi tới đưới lầu nhà Ôn Biệt Ngọc. Du Thích Dã đậu xe xong, xoay người về phía Ôn Biệt Ngọc, phân tích hợp tình hợp lý: "Tên đã lên dây, cần gì phải thu hồi lại. Cậu thu xếp vài bộ quần áo theo tôi về nhà, chúng ta cùng nhau sống chung vài ngày để mọi người cảm thấy chúng ta thật ngọt ngào. Sau đó tôi đi công tác vài chuyến, cậu đi công tác vài chuyến, rảnh rỗi lại giả vờ cùng nhau đi du lịch, thời gian qua đi, chuyện này cũng kết thúc. Bọn họ đâu thể ngày ngày để ý chúng ta đang làm gì chứ?"

Ôn Biệt Ngọc: "Cậu muốn nói, sự việc lần này chẳng có chút khó khăn gì?"

Du Thích Dã rất tự tin: "Tôi không dám nói một chút khó khăn cũng không có, nhưng tất cả khó khăn sẽ do tôi xử lý."

Không biết vì sao, nói xong câu này, Du Thích Dã cảm thấy trong ánh mắt Ôn Biệt Ngọc có chút đồng tình.

Du Thích Dã quan tâm nói: "Đừng lo lắng, tôi rất giỏi trong việc khoe tình cảm, bọn người nhìn chằm chằm chúng ta sao có kinh nghiệm phong phú bằng tôi."

Thế rồi ánh mắt Ôn Biệt Ngọc lại loé lên một ý nghĩa sâu xa khác.

Cũng may ánh mắt tràn ngập ngụ ý này dừng lại trên người Du Thích Dã không lâu lắm. Ôn Biệt Ngọc dường như bị Du Thích Dã thuyết phục, anh mở cửa xe, lên lầu thu dọn đồ đạc.

Du Thích Dã ngồi đợi trong xe, mới vừa tống cổ vài ba người cả nam lẫn nữ đến bắt chuyện, đã thấy Ôn Biệt Ngọc đeo hai ba lô trên vai từ hành lang đi ra.

Du Thích Dã sửng sốt: "Hành lý của cậu đâu?"

Ôn Biệt Ngọc chỉ vào ba lô: "Hành lý đây."

Du Thích Dã phủ nhận: "Mang ít vậy tuyệt đối không được, nhìn vào không giống chính thức sống chung, trong nhà tôi có nội gián của bà nội, chúng ta phải lừa được bà ấy mới được."

Ôn Biệt Ngọc trực tiếp từ chối: "Chuyển nhà rất phiền phức."

Chuyển nhà quả thực quá phiền phức, bản thân Du Thích Dã cũng không muốn chuyển. Hắn cân nhắc giây lát, có biện pháp rồi.

"Như vậy, trước tiên cậu lên lầu đem tất cả các vali trống xuống, sau đó chúng ta mua thêm mấy thùng giấy lớn nữa..." Hắn nhấn mạnh, "Thùng rỗng!"

***

Hai tiếng sau, một chiếc xe tải chất đầy đồ đạc cùng chiếc xe của Du Thích Dã tiến đến trước cửa nhà hắn.

Dì Ngô đã nhận được tin tức từ trước, đứng sẵn trong nhà trông ngóng, cười híp mắt ra mở cửa, bà đã chuẩn bị dép lê cho hai người, lại nhìn về phía chiếc xe tải.

Cửa sau xe tải được tài xế mở rộng, lộ ra hành lý to nhỏ bên trong, số hành lý này cũng không ít, có hai vali 240cm, loại đạt tiêu chuẩn lên máy bay, còn có bốn năm thùng giấy to, được dán lại bằng băng keo trong, mỗi cái xếp chồng lên nhau.

Cả Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc từ trên xe bước xuống.

Ôn Biệt Ngọc vai đeo ba lô đứng một bên. Du Thích Dã tự mình đến chỗ chiếc xe tải, chuyển đồ xuống.

Dì Ngô từ trong đi ra: "Tiểu Dã, để dì giúp cậu."

Du Thích Dã vội từ chối: "Không cần, không cần, ai cũng đừng đụng vào, cháu muốn tự chuyển đồ của Biệt Ngọc, tự cháu sẽ mang lên rồi sắp xếp lại."

Dứt lời, hắn chuyển thẳng thùng giấy từ trong xe xuống, nhanh chân bước vào trong nhà.

Dì Ngô còn muốn nói gì, nhưng Ôn Biệt Ngọc không cho bà cơ hội, anh chủ động bắt chuyện với bà: "Dì Ngô, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ chuyển đến đây sống, làm phiền dì rồi."

Dì Ngô rất vui: "Không phiền, không phiền, hai người vừa mới kết hôn ở chung với nhau, sao lại phiền chứ?"

Ôn Biệt Ngọc lại nói: "Cháu có thói quen sáng sớm tự mình làm bữa sáng..."

Dì Ngô lập tức hiểu: "Buổi sáng dì sẽ đến trễ hai tiếng, không quấy rầy hai cậu đâu."

Ôn Biệt Ngọc cho đối phương một nụ cười đầy lễ phép. Đây là lý do từ chối mà anh và Du Thích Dã đã bàn bạc khi đến đây. Muốn nhiệm vụ đơn giản hơn, đương nhiên phải tránh xa nội gián.

Dì Ngô bị Ôn Biệt Ngọc dời đi lực chú ý, bà tạm thời không quan tâm Du Thích Dã nữa, chỉ cười híp mắt dẫn Ôn Biệt Ngọc vào nhà, kéo anh đến ghế sofa ngồi, sau đó quay người vào nhà bếp, lúc trở ra mang theo nước ấm và khăn rửa tay đã chuẩn bị sẵn, tự nhiên hỏi: "Cậu Ôn, cậu có kiêng ăn món gì không?"

Ôn Biệt Ngọc: "Không có, ăn gì cũng được."

Anh vừa nói một câu, một thanh âm khác từ trên lầu truyền xuống.

"Có, không thích cà tím, khổ qua và gan heo, ăn bắp nhưng tuyệt đối không uống sữa bắp, cũng không ăn cay."

Du Thích Dã vừa mới chuyển xong một vali, từ trên thang lầu xuống chuẩn bị chuyển cái thứ hai, thuận miệng trả lời một câu, hắn đi qua phòng khách, tiến về phía chiếc xe tải.

Vali thứ nhất chuyển rất nhanh, cái thứ hai không thể chuyển nhanh như vậy được.

Hắn phát huy kỹ thuật biểu diễn, đi một đoạn, dừng hai giây, lấy hơi, lại đi một đoạn, dừng hai giây, lặng lẽ thấm vài giọt nước trên trán... Nhìn lướt thực sự rất vất vả.

Ôn Biệt Ngọc ngồi bên cạnh, im lặng nhìn hắn biểu diễn, lát sau bất ngờ hỏi: "Vẫn còn nhớ... những thứ này à?"

Du Thích Dã khó hiểu nói: "Tôi cũng không bị Alzheimer, sao lại không nhớ chứ?

"Xem ra cậu đều nhớ rõ sở thích của mỗi đối tượng hiện tại."

"Cứ xem là vậy đi."

"Có bao giờ lẫn lộn sở thích của người này với người kia không?"

"Không có."

"Một lần cũng không?"

"Tuyệt đối không có, tôi có nguyên tắc yêu đương."

Hai người đàn ông, anh một câu tôi một câu, tạo nên bầu không khí riêng tư chẳng ai chen vào được. Về phần người thứ ba trong phòng, đã lặng yên trở về địa bàn của mình, đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào nồi, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ và cây bút.

Trí nhớ tốt cũng không bằng cây bút cùi, kiên trì và cẩn thận chính là phương pháp.

Dì Ngô mở quyển sổ ra, bỏ qua nhiều trang viết chi chít những mục cần lưu ý của Du Thích Dã, đến một trang mới, bắt đầu viết tên Ôn Biệt Ngọc vào, phía dưới lại viết các mục cần chú ý:

Cà tím, khổ qua, gan heo, không thích.

Sữa bắp tuyệt đối không đụng vào.

Viết xong trang này, bà lại lật qua một trang trống khác, dựa theo yêu cầu của bà Du – người chủ trước, cẩn thận ghi chép lại những gì bà quan sát và cảm giác được từ hai người chủ mới.

Cậu Du mang hành lý lên lầu hai giúp cậu Ôn.

Cậu Ôn muốn nấu bữa sáng cho cậu Du.

Cậu Du nhớ rõ sở thích của cậu Ôn.

Cậu Ôn và cậu Du trêu chọc nhau.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net