CHƯƠNG 145: Đừng đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PaduC.

Beta: Mạn Châu Sa, Bánh Bao Không Nhân (21/11/2019).

"Chú em, đến đây giới thiệu với mấy anh về bản thân xem nào." Đầu Trọc nói.

Câu đầu tiên của Nam Tầm khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn: "Em tên Tô Mặc Bạch, là sinh viên đại học B, còn chưa học xong năm nhất."

"Ôi chao, hóa ra là sinh viên, lại còn đại học B nữa chứ. Cái tên nghe cũng rất lịch sự, vừa nghe đã biết là người có văn hoá." Lão Tam hiển nhiên rất sùng bái loại người này, ánh mắt nhìn Nam Tầm khác hẳn vừa rồi.

Tới nhà giam Mỹ Hoàn có đủ hạng người, gần một phần tư là bị phán tù chung thân, nhưng những người có học vấn thì không có mấy. Cho nên bỗng nhiên nghe được Nam Tầm là sinh viên đại học B, bọn họ cảm thấy như gặp được gấu trúc, quá hiếm lạ.

Nam Tầm tiếp tục nói: "Đúng thật là em giết người, có điều là ngộ sát. Vì cứu bạn mà đánh nhau với người khác, kết quả không cẩn thận giết người đó. Trong nhà đối phương lại vừa có tiền vừa có quyền, cố ý gán cho em tội danh cố ý giết người. Ấy vậy mà đứa bạn em cứu cũng không đứng ra làm chứng, cho nên em mới bị đày đến đây ở tù chung thân."

Đầu Trọc luôn bội phục những người ra mặt vì anh em: "Vậy thằng bạn của chú thật không phải thứ gì tốt rồi."

Nam Tầm nhếch miệng cười cười: "Đúng là chẳng ra gì. Nếu như có cơ hội ra ngoài, em sẽ giết chết nó."

Mọi người thế mà thích nghe lời này. Không nghĩ tới thằng nhóc này nhìn mềm, nhưng thực ra cũng là người tàn nhẫn.

Nhưng lời này chẳng qua chỉ nói suông. Đã vào đây rồi, còn ở vô thời hạn thì dù có biểu hiện tốt đến mấy, khả năng ra ngoài đương lúc còn sống vẫn gần như bằng không.

Mấy người có hơi đồng tình với cậu ta, nhưng hơn hết vẫn là cười trên sự đau khổ của người khác.

Đương nhiên, người tiến vào nơi này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, Nam Tầm đương nhiên không trông mong mấy người này có cái gọi là lòng cảm thông.

Có điều Nam Tầm là kiểu người dễ thích nghi, rất nhanh đã hòa thành nhóm với những người ở đây.

Tên đầu trọc là Lão Đại của phòng giam này, tất cả mọi người đều kêu gã một tiếng "anh Thiết". Người ngủ say như chết là Lão Nhị, gọi Đỗ Phan, trông khá đoan chính, rất thạo đời. Mấy người còn lại đều tam đại ngũ thô, chính là các loại cơ bắp căng phồng. Mọi người dựa theo thứ tự vào để xếp hạng, Nam Tầm tới cuối cùng, cho nên thuộc hàng Lão Lục.

Nghe được tiếng cười rợn tóc gáy của Lão Đại, Lão Nhị bị đánh thức, nghe nói có người mới đến liền vội vã tới xem.

Gã nhìn chằm chằm Nam Tầm đánh giá nửa ngày, đột nhiên không có ý tốt cười một tiếng: "Tiểu Lục, đừng trách anh hai không nhắc nhở cậu. Cái mặt cậu mà đặt trong khu giam A của chúng ta thì chính là ngục hoa chính hiệu, cậu hiểu ngục hoa ý là gì không?"

Nam Tầm bị hai chữ này làm cho rét run. Bây giờ cô đang là con trai, sao có thể gọi là ngục hoa*, chí ít cũng phải là ngục thảo* mới đúng. Hơn nữa nhìn xinh đẹp là cái quỷ gì, cô đã soi gương rồi nhé, rõ ràng là một cậu trai đẹp anh tuấn bức người mà.

[*Ngục hoa/ Ngục thảo: nôm na như hoa hậu, hoa hậu nam trong tù ấy :D]

Anh Thiết nghe được lời Lão Nhị thì hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản bác gì.

Nam Tầm làm quen phòng xong liền đến chỗ cảnh ngục nhận đồ sinh hoạt.

Sau khi cậu đi, mấy người sau cánh cửa lập tức nở nụ cười ngầm hiểu.

"Đại ca, thằng nhóc này quá đẹp, anh không giấu nổi nó đâu. Anh cũng không phải không biết ngục bá khu A chúng ta không thèm quản chuyện. Xem ra tối hôm nay có trò hay để xem rồi." Tâm trạng Lão Nhị Đỗ Phan rất tốt, huýt sáo một cái.

Nhìn một cậu bé sạch sẽ như thế bị vũ nhục chà đạp, chẹp, gã thực sự rất không đành lòng.

Anh Thiết sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, có chút xoắn xuýt nói: "Đao Sẹo là nhân vật tàn nhẫn, chúng ta không chọc nổi. Chuyện này không ai có thể giúp cậu ta, chờ cậu ta tự mình vượt ải là tốt rồi."

"Nghe nói mấy người có học vấn lòng tự trọng cao muốn chết. Chắc cậu ta sẽ không vì không qua nổi cửa ải này mà đập đầu chết đấy chứ?" Lão Tam nói, nhưng trong lời cũng không có mấy lo lắng.

Lão Ngũ nhún nhún vai: "Tôi với Lão Tam, Lão Tứ không phải cũng vào đây như thế sao. Chỉ có Lão Nhị may mắn đến sớm, không gặp phải Đao Sẹo."

***

Nam Tầm đến chỗ cảnh ngục nhận được một cái chậu rửa mặt, một chiếc cốc bằng inox, bàn chải và kem đánh răng mỗi thứ một cái, còn có khăn mặt và một cục xà phòng. Ngoài bộ quần áo phạm nhân đang mặc trên người, còn được một bộ nữa để thay đổi.

Đồ tù ở đây thế mà cũng rất đẹp, màu xanh đậm. Mặc dù có hơi rộng, nhưng cũng không phải loại rộng quá khổ. Hai bên ống quần và tay áo đều có sọc trắng, mặc vào nhìn rất có tinh thần.

Lúc nãy cảnh ngục đã dẫn Nam Tầm làm quen đường, vì vậy lần này cô nhận đồ xong liền tự mình về phòng.

Kiến trúc khu giam rất lớn, tổng cộng có bốn tầng. Dọc hành lang, một bên là phòng giam, một bên là lan can. Những dãy phòng quây quanh tạo thành hình tứ giác, mỗi khi rời khỏi phòng là có thể vịn lan can nhìn xuống bãi đất trống đổ xi măng phía dưới. Đó là nơi tập hợp mỗi sớm.

Nam Tầm được phân đến phòng số 242 ở tầng hai. Do cô đang mải nghĩ ngợi trong đầu, nên căn bản không chú ý hành lang tầng ba, bốn rải rác vài người đang chống lan can nhìn xuống, ánh mắt dừng trên người cô đầy ác ý, vài gã còn nở nụ cười thực đáng khinh.

Sau khi Nam Tầm về phòng, lên tiếng chào hỏi mấy người họ xong liền bò lên chiếc giường tận cùng bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão Nhị Đỗ Phan gõ gõ thành giường kim loại của cô, cười ha hả nhắc nhở: "Tiểu Lục à, cơm tối bắt đầu lúc 6 giờ 10, cậu đừng đến muộn nhé. Ăn cơm xong sớm, chúng ta còn có hoạt động buổi tối đấy."

Lúc Lão Nhị nói lời này, mấy người khác liên lục nhìn nhau. Lão Đại trừng Lão Nhị, nhưng không nói chen vào.

Nam Tầm luôn cảm thấy trong nụ cười của Đỗ Phan mang theo chút ác ý. Có điều nói ác ý thì hơi quá, đó hẳn là loại xem kịch vui, cười trên nỗi đau của người khác.

Nam Tầm gật đầu với gã: "Cảm ơn anh Hai nhắc nhở."

***

Trước lúc đấy, Nam Tầm có đến nhà vệ sinh một chuyến. Cô vốn định ngồi xổm xuống theo bản năng, kết quả cởi quần ra lại phát hiện mình có thêm món đồ nào đó, lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

A ha ha, suýt nữa quên mất, hiện tại cô là đàn ông.

Nam Tầm bắt đầu tự thôi miên bản thân: Tôi là đàn ông, tôi là đàn ông. Sau này cô sẽ là "cậu" chứ không phải "cô" nữa rồi.

Nhưng kết thúc thôi miên, Nam Tầm vẫn không cách nào nhìn thẳng vào thứ mọc thêm nào đó. Hai tay cậu run rẩy đỡ lấy vật kia, nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó trở về phòng giam của mình.

Có thể do quá mệt mỏi, Nam Tầm ngủ một mạch hai tiếng đồng hồ. Chờ cậu ra ngoài, phát hiện trong phòng đã sớm không còn bóng người, nhìn lại đồng hồ treo ngoài hành lang, sáu giờ mười phút, vừa đúng lúc phải đến nhà ăn.

Nhưng đợi Nam Tầm bước vào nhà ăn mới phát hiện nơi này đã đầy người, căn bản không còn chỗ trống nào. Trước cửa sổ lấy đồ ăn cũng chỉ dư lại chút cơm thừa canh cặn.

Trong nháy mắt Nam Tầm bước vào, vô số ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, không có ý tốt tức khắc dừng trên người cậu.

Thế Nam Tầm mới biết, cậu bị chơi khăm, giờ cơm hẳn là 6 giờ.

Má nó!

Giờ này mới tới, không những chỉ có thể ăn đồ thừa canh cặn, mà ngay cả chỗ ngồi cũng tìm không được, bởi vì lúc này mọi người đều vừa lấy cơm xong, đã ăn được một nửa.

Mặt Nam Tầm vô cảm đi lấy thức ăn, chuẩn bị ngốn một đống cơm trắng.

Cậu ngó một vòng, vẫn không tìm được chỗ ngồi.

Song cuối cùng, hai mắt cậu rực sáng khi thấy mấy chỗ còn trống, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện một điểm kỳ lạ.

Cậu phát hiện, mấy chỗ trống đó bị người ngồi vây thành một vòng, mà giữa chiếc bàn bốn người còn trống đó chỉ có duy nhất một người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net