CHƯƠNG 344: Nơi hẻo lánh, nam nữ dây dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Nam Tầm bắt gặp Vân Kỳ cũng hơi ngẩn ra.

"Vân Kỳ, anh có mang điện thoại không? Túi của tôi để bên kia rồi." Cô đột nhiên hỏi.

Vân Kỳ bỗng hoàn hồn: "Cô cần điện thoại làm gì?" Ngoài miệng tuy hỏi vậy, nhưng tay đã tự giác mò vào túi.

Nam Tầm nhận điện thoại, chụp hai tấm con lợn chết đang rên rỉ sau lưng.

Vân Kỳ: ...

"Cô bị ngốc à. Ông ta không phải phụ nữ, không sợ uy hiếp như thế đâu." Vân Kỳ hơi nhíu mày: "Bất kỳ ai ở đây cô đều không đắc tội nổi, đặc biệt là mấy ông chủ doanh nghiệp. Đồng ý là có thù tất báo, nhưng cô sảng khoái nhất thời, có thể về sau tuyệt đối không có trái ngọt để ăn."

Chuyện xảy ra đêm nay dù sao không hay ho gì. Người này sẽ không tự mình nói ra, chỉ có thể âm thầm ngậm bồ hòn, thế nhưng chắc chắn sẽ ở sau lưng ngáng chân Đan Thủy.

"Ai nói tôi chụp hình vì uy hiếp lão ta?" Nam Tầm liếc anh ta một cái, khóe miệng hơi nhếch: "Tôi nếu dám đánh lão, đương nhiên vì tôi có chỗ dựa. Chụp ảnh là cho anh trai chỗ dựa nhà tôi xem, tôi muốn để anh ấy thay tôi xử lý gã đầu heo này."

Thế giới này smartphone đã có thể gửi hình qua tin nhắn. Nam Tầm dùng điện thoại Vân Kỳ trực tiếp gửi hình cho mình, sau đó ném điện thoại trả anh ta.

Vân Kỳ không còn lời nào để nói. Nhưng anh thực sự nghĩ không ra, một ngôi sao nhỏ xuất thân cỏ cây như Đan Thủy vừa bước chân vào giới giải trí không lâu thì có thể có chỗ dựa gì.

Nam Tầm làm xong chuyện xấu liền lén lút trở về. Vân Kỳ nhìn lướt qua giám đốc Triệu đang co thành quả cầu trên đất, cũng theo cô chạy lấy người.

***

Bóng tối che đi rất nhiều thứ, nhưng lại không thể giấu được tiếng động. Cho nên khi hai người đi qua khúc cong nhỏ, nghe thấy được vài âm thanh không hài hòa cho lắm.

Nam Tầm vốn không muốn xem Xuân Cung sống, nhưng tiếng rên rỉ nén khóc của cô gái này có chút quen tai. Cô rón rén bước tới, vạch ra lá cây xum xuê nhìn vào bên trong.

Vân Kỳ vẻ mặt xấu hổ, nghĩ nghĩ, rồi cũng đi qua.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên chiếc ghế gỗ thật dài, một đôi nam nữ đang dây dưa kịch liệt.

Tuy ánh đèn hơi mờ, nhưng Nam Tầm liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra đôi nam nữ đang dây dưa đó chính là Lục Thích Thiên và Âu Tinh Đóa.

"Đờ mờ, nhanh như vậy đã lăn với nhau rồi!" Nam Tầm cùng Tiểu Bát phun tào.

Tiểu Bát: "Có sao đâu, nguyên thế giới phát triển y như vậy đó. Lục Thích Thiên không cẩn thận uống phải rượu vang bị pha thuốc. Âu Tinh Đóa vừa lúc đi qua, bị hắn tưởng là người động tay động chân, sau đó liền cưỡng ép cô ta đi vào khuôn khổ. Về sau hai người hiểu lầm cẩu huyết các kiểu này, chia chia hợp hợp này. Cuối cùng vẫn bởi tình yêu nồng liệt dưới đáy lòng về bên nhau."

Âu Tinh Đóa bị Lục Thích Thiên đè dưới thân đang khóc đến lê hoa đái vũ: "Anh thả tôi ra, anh mau buông tôi đi. Đau quá... Ba tôi sẽ không tha cho anh! Khốn khiếp, súc vật..."

Lục Thích Thiên hiển nhiên đã thần chí không rõ, chỉ lo phát tiết, đủ thấy hiệu quả của thuốc kia có bao lớn.

Vân Kỳ cũng thấy rõ dáng vẻ hai người, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi: "Là cô ấy! Âu Tinh Đóa!"

Nam Tầm lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có Vân Kỳ, trong lòng yên lặng đồng tình anh ta một giây.

Vân Kỳ nổi giận không thôi, hai tay gắt gao nắm thành quyền: "Tinh Đóa lần trước từng giúp tôi, tôi không thể để cô ấy bị chà đạp như vậy!"

Nói xong liền vọt qua, Nam Tầm muốn ngăn cũng ngăn không kịp nữa rồi.

Ngốc bức!

Nam Tầm thấy Vân Kỳ hất bay người đàn ông trên người Âu Tinh Đóa, tay đấm chân đá với anh ta. Vốn đã không tỉnh táo giờ lại bị phá hư chuyện tốt, Lục Thích Thiên tức khắc trở tay đánh về.

Nam Tầm thầm tấm tắc trong lòng, không khỏi bĩu môi, tự mình chạy trước.

Tiểu Bát: "Ngươi cứ thế đi rồi?"

Nam Tầm: "Không thì làm gì? Nhìn hai tên đàn ông đánh nhau, một cô ở giữa che mặt khóc à?"

Tiểu Bát tiếc hận than một tiếng, cũng không biết đang tiếc hận cái gì.

Nam Tầm tìm được túi xách của mình trên chiếc bàn buffet trong bữa tiệc, di động gì đó đều đang ở đây. Cô vội lấy điện thoại ra lưu ảnh giám đốc Triệu đầu heo về, sau đó gửi cho Âu Càn.

Âu Càn lúc này lại không bận, rất nhanh đã trả lời.

Âu Càn: [Đan Tiểu Thủy, cái gì đây? Thật xấu.]

Đan Thủy: [Anh Càn, người này phi lễ em, em vừa nóng ruột đã đánh người ta. Nhưng làm sao bây giờ, gã đầu heo này nói mình là tổng giám đốc Triệu tập đoàn gì đó. Em lại đánh người ở sinh nhật chị Vân, rất sợ đó (╥╯^╰╥)]

Âu Càn: [Không sợ, có anh đây. Chỉ là Đan Tiểu Thủy, em nói em đang ở đâu?]

Đan Thủy: [Hôm nay ảnh hậu Tưởng Vân tổ chức tiệc sinh nhật, anh Càn chắc đã sớm nhận được thiệp mời. Nhưng anh đang quay phim mà, cho nên không tới được.]

Âu Càn qua hồi lâu mới gửi một tin lại đây: [Đan Tiểu Thủy, em ở đó đợi đừng lộn xộn.]

Đan Thủy: [(⊙v⊙) Ừm, em vừa đánh người xong, không dám lộn xộn lung tung đâu. Cứ lẳng lặng chờ tiệc kết thúc vậy.]

Âu Càn: [Ngoan, có tên đàn ông nào mời em nhảy, em cũng đừng đi.]

Đan Thủy: [(⊙v⊙) Ừm.]

Nam Tầm một mình ngồi yên thẫn thờ trong góc. Chưa được bao lâu, giám đốc Triệu đầu heo đã sửa sang quần áo trở về, hung hăng trừng cô một cái.

Nam Tầm trực tiếp quay đầu, dùng ót đối diện ông ta.

Trừng đi, trừng lòi hai mắt cũng vô dụng.

Sau đó không lâu, ba người Lục Thích Thiên cũng trước sau trở lại.

Lục Thích Thiên có vẻ đã bớt chút ảnh hưởng của thuốc kích thích, sắc mặt đen đen trầm trầm. Bị tính kế làm tâm trạng anh ta thật không tốt, báo với Tưởng Vân và tổng giám Lâm một tiếng rồi rời tiệc trước.

Sắc mặt Vân Kỳ cũng vô cùng không tốt. Về phần Âu Tinh Đóa, đôi mắt có hơi sưng.

Mấy người Phương Tiểu Ngải đi về phía Âu Tinh Đóa nói nhỏ gì đó. Đột nhiên, Phương Tiểu Ngải ngạc nhiên hô lên: "Không hay rồi, dây chuyền kim cương của Đóa Đóa không thấy nữa!"

Tiếng hô kinh hãi làm nhóm nam nữ trong sàn nhảy đồng loạt dừng lại, cả nhà Âu Tinh Đóa nghe tiếng đi tới.

Quý phụ nhân ăn mặc lộng lẫy thấp giọng quở trách: "Tinh Đóa, con không cẩn thận quá đấy. Đó là dây chuyền ba con đặc biệt mời chuyên gia châu báu hàng đầu thế giới Abel về thiết kế. Tuy giá cả không cao, mới chỉ năm mươi triệu, nhưng con đang lãng phí tấm lòng ba con đó."

Mọi người vừa nghe thấy giá tiền, có mấy người đã hít hà.

Nhiều tiền đến đâu cũng không nên tiêu xài phung phí như thế. Những năm mươi triệu đó. Mặc dù người ở đây đều đã trải việc đời, cũng nhịn không được thổn thức ra tiếng. Món quà Âu Thế Hào tùy tiện tặng con gái nhỏ đã là một chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm mươi triệu. Ông ta nếu tặng quà chính thức, chẳng phải là hơn trăm triệu?

Đôi mắt sưng đỏ của Âu Tinh Đóa rất dễ làm người liên tưởng vì mất vòng cổ mà khóc. Cô nàng nghe mẹ răn dạy, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Ba mẹ, thật xin lỗi, là con không cẩn thận làm mất."

Âu Thế Hào không để bụng: "Thôi, lần sau ba lại nhờ thầy Abel làm cho con cái khác."

Con trai lớn Âu Kiệt bên cạnh ông ta nói: "Ba, như vậy sao được. Đây chính là quà sinh nhật hai mươi tuổi ba tặng cho Đóa Đóa, làm lại thì mất ý nghĩa rồi."

Nam Tầm xem trò vui theo bản năng quét qua Âu Kiệt. Chẳng hề giống nam thần một chút nào, tướng mạo đều thừa hưởng từ bà mẹ tiểu tam, có chút cay nghiệt.

Trong lúc lơ đãng cô nhìn lướt qua túi xách của mình, tầm mắt rõ ràng đã rời đi, nhưng không biết phát hiện cái gì lại bỗng nhiên quét về.

Túi xách bên cạnh hình như so với trước đó... hơi phồng lên một chút.

Nam Tầm: Đờ mờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net