Chương 213 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 7 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiên Viên Võ đâu ?" Đường Hoan hỏi.

Ma ma giáo dưỡng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, "Hiện tại hắn đang ở bên ngoài sân quỳ, Trung Dũng Hầu phủ sao lại vô dụng tới nông nỗi như thế, biết rõ con vợ lẽ tử không được giáo dưỡng tốt còn tùy ý thả ra!"

Người ta thường nói chủ tử là cái dạng gì, hạ nhân sẽ là cái dạng đó .

Nguyên chủ kiêu ngạo ương ngạnh, cảm giác mười phần ưu việt, nàng giáo xem ma ma giáo dưỡng như là người nương thứ hai, tự nhiên cũng là cảm giác mười phần về sự ưu việt.

Đường Hoan cũng không muốn đi sửa cho đúng, rốt cuộc nguyên chủ tính tình bừa bãi ở đàng kia, nàng vẽ rắn thêm chân đi sửa đúng, chưa biết chừng còn lộ ra dấu vết nàng không phải con hàng nguyên chủ kia !

Kết quả là nhàn nhạt nói, "Đỡ ta đi qua hành lang nhìn xem."

Ma ma liên thanh khuyên can, "Quận chúa, hiện tại bên ngoài gió lớn, rất dễ nhiễm phong hàn......"

"Ta nói đỡ ta đi hành lang nhìn xem, không nghe rõ sao?" Đường Hoan sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói cũng mang theo vài phần không vui.

Ma ma cũng có phần sợ hãi tiểu chủ tử này, nàng mà táo bạo lên thì chính là đến lục thân cũng không nhận luôn ấy chứ, vì thế liên thanh nói, "Quận chúa, ta biết ngài sốt ruột tìm tên hỗn đãn kia tính sổ, nhưng cũng đừng đến mức ủy khuất thân mình ? Trước ngài tạm thời đừng có nóng nảy, ta liền kêu bọn nha hoàn đem chậu than di chuyển ra ngoài, miễn cho đến lúc đó đông lạnh nhiễm vào ngài."

Sau khi trải qua một phen lăn lộn, Đường Hoan mới thuận lợi ngồi xuống trên hành lang.

Trên người khoác một áo lông cừu trắng muốt, trong ngực còn ôm một cái lò sưởi nhỏ, bên cạnh còn một bồn than to đùng đang tỏa ra từng luồng ấm áp.

Cùng lúc đó bên kia Hiên Viên Võ quỳ gối trên nền tuyết, cảnh ngộ hoàn toàn bất đồng.

Hiên Viên Võ mặc một bộ áo dài đơn bạc, thậm chí mơ hồ nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ hữu lực bên dưới lớp áo dài. Tại đây gió lạnh thấu xương len lỏi vào bên trong, nhìn đều cảm thấy một chữ lãnh.

Bên này kết quả nha hoàn đưa qua cho Đường Hoan một tách trà nóng, đang chậm rì rì nhấp một ngụm, trong đầu lại nghĩ  là......

Loại Boss này, không phải tương đương bùn nhão trét tường sao?

Nhiệm vụ này quá khó khăn nha, nàng có thể hay không......

Chết trước một bước?

Đường Hoan cảm thấy đau đầu.

Căn bản không biết làm như thế nào cùng tên ngốc to con như vậy giao tiếp, đồng thời còn phải đem hắn nâng đỡ đi lên đỉnh cao của vai ác.

Nha hoàn cùng ma ma canh giữ ở một bên, cho rằng quận chúa ước chừng là đang suy nghĩ biện pháp mới mẻ để lăn lộn tên này cho nên mới trầm mặc như vậy.

Hiên Viên Võ thẳng lưng ngơ ngác mà quỳ, biểu tình trên mặt nhìn qua có chút rối rắm.

Ai cũng không biết  một tên ngốc to con như vậy đến tột cùng có thể rối rắm cái gì.

Liền ở tại thời điểm Đường Hoan cảm thấy đau đầu, Hiên Viên Võ thẳng tắp mà khấu đầu mấy cái cực kì  vang dội trên mặt đất , "Quận chúa, ta sai rồi!"

Động tác khấu đầu vang dội đó khiến người ta vừa thấy liền biết chính là tên đại ngốc.

Đường Hoan ngơ ngác, theo bản năng liền oán về một câu, "Ngươi sai chỗ nào ?"

Hiên Viên Võ thần sắc thập phần mờ mịt nhìn nàng, tựa hồ cũng hoàn toàn không biết chính mình đến tột cùng sai ở đâu, sau đó lại ngơ ngác mà lại khấu mấy cái nhìn thôi cũng muốn váng đầu, "Quận chúa, ta sai rồi! Cha ta nói ta sai rồi! Ngươi cho ta đứng lên đi, ta đói bụng!"

Hiên Viên Võ này, ngươi bắt hắn quỳ giữa trời giá rét thế này, thời điểm đó hắn chịu khổ chịu mệt  một chút cũng không sao cả, duy nhất một điều chính là không thể để hắn chịu đói a! Bằng không bình thường hắn cũng sẽ không bởi vì ăn không đủ no mà đi ăn vụng.

Nếu là đổi một thời điểm khác ngươi bảo hắn nhận sai, hắn xác định vững chắc cứng cổ cùng ngươi liều mạng cho mà xem.

Nhưng mà hiện tại hắn đói lả nên cũng không rảnh mà đi lo nhiều, chỉ lo dập đầu nhận sai.

Đường Hoan:......

Chậc.....

Trong lòng nàng có áp lực thật lớn!

Vai ác này không theo kịch bản nha!

Khụ khụ.....

"Trước mắt tất cả mọi người trong hầu phủ đều đã dùng xong bữa tối, cho dù bây giờ ta cho ngươi đứng lên, ngươi đi phòng bếp cũng sẽ không tìm thấy đồ ăn." Đường Hoan nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net