Chương 240 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 34 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 nếu cô vẫn còn tiếp tục ngủ, Hiên Viên Võ sẽ bị người ta đánh chết. 】

Đường Hoan đang mơ mơ màng màng nằm ở trên giường thì cái hệ thống rác rưởi kia bất thình lình tiện hề hề mà xông ra.

Nó tuyệt đối không phải chạy ra đây giúp Đường Hoan, nó là đau lòng Boss vai ác cho nên mới chạy ra nhắc nhở.

"Cái gì?"

Đường Hoan chỉ cảm thấy cả người mình nhớp nháp mồ hôi, đầu óc cũng mơ màng ngơ ngác, chắc là di chứng khi rơi xuống nước bây giờ đã bắt đầu phát tác.

【 còn không phải đều tại vì cô cái đồ hồng nhan họa thủy, hiện tại từ Hoàng đế đến Thái Hậu, đến Thụy Vương, đến Thụy Vương phi, tất cả đều nghĩ cách phải làm như thế nào mới có thể giết chết Hiên Viên Võ. Thụy Vương đã ra tay trước một bước, khiến Hiên Viên Võ bây giờ không sống được bao lâu! 】

Ngọa tào?

Ngọa tào!

Hung tàn như vậy!

Đường Hoan trước mắt nào còn tâm tình nghỉ ngơi. Tùy tiện phủ thêm quần áo liền muốn chạy nhanh xuống giường, Thụy Vương phi cả kinh vội đem người ngăn lại.

"Hoan Nhi a, con làm gì vậy!"

"Không phải con muốn làm cái gì! Là các người đã làm cái gì Hiên Viên Võ!"

Đường Hoan cắn đầu lưỡi, đau đớn làm nàng thoáng thanh tỉnh hơn chút. Sau đó lạnh lùng sắc bén gầm nhẹ, giống như con mèo hoang đã bị chọc giận.

"Các người chướng mắt mắt chàng, cho nên hiện tại muốn giết chàng có đúng hay không?!"

Ánh mắt Thụy Vương phi hơi lóe, "Đem quận chúa ngăn lại, đem nàng lên giường ngoan ngoãn nghỉ ngơi!"

Bà cũng nào muốn không duyên không cớ đi giết con vợ lẽ của huynh trưởng, nhưng mà lần này lại liên lụy tới chuyện chung thân hạnh phúc của nữ nhi nhà mình, Thụy Vương phi tình nguyện ác độc chút!

"Ta xem hôm nay ai dám ngăn cản ta!" Đường Hoan đem cây trâm từ trên đầu nhổ xuống chống ở yết hầu, thần sắc sắc bén.

Nàng chính là không ngờ tới bản thân mình có một ngày thế nhưng còn có thể trình diễn tiết mục cẩu huyết như vậy !.

Hố cha hệ thống rác rưởi, mặt mũi nàng đều đã rớt hết!

......

Bên này sương phòng.

Ám vệ tùy thân của Thụy Vương dù gì cũng do vương cung hậu duệ quý tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, mấy người đó hợp tác chặt chẽ, Hiên Viên Võ tuy rằng có một chút cậy mạnh, dũng mãnh khó địch.

Nhưng cuối cùng vẫn bởi vì song quyền khó địch bốn tay nên bị người mạnh mẽ mà chế phục trên mặt đất, còn ám vệ cũng không có chỗ nào tốt, một đám người trên người tất cả đều đổi thành màu máu, xem ra đều bị thương không nhẹ.

Thụy Vương đã sớm mất kiên nhẫn, thấy Hiên Viên Võ bị chế phục liền nhanh chóng quyết định mà ra lệnh, "Đánh gần chết mới thôi."

Nhìn thấy tên đại ngốc này còn có một thân võ công không tồi thật sự là làm ông thêm tức giận đến đau cả dạ dày!

Vốn đang có vài phần thưởng thức, nhưng lại tưởng tượng đến võ nghệ của tên đại ngốc là do Bình An tìm thầy dạy dỗ, Thụy Vương quả thực bị nghẹn ở yết hầu!

Hiên Viên Võ hạ mi giấu đi con ngươi hiện lên một tia hung ác nham hiểm, nếu không phải vừa rồi bất đắc dĩ nông nỗi, hắn không hy vọng bại lộ chính mình sớm như thế. Rốt cuộc như vậy mới có thể chiếm được tiên cơ.

Nhưng mà Thụy Vương không khỏi khinh người quá đáng!

Nếu thật sự không được nữa, hắn sẽ giết ám vệ sau đó chạy khỏi Thụy Vương phủ, thì như thế nào?!

Nghĩ như thế, Hiên Viên Võ liếc mắt nhìn đoản đao mình giấu ở giày, nắm tay hơi hơi nắm chặt......

Loạn côn hết một côn lại một côn đánh tiếp, cho dù con người có rắn rỏi đến đâu đều chống đỡ không được. Trong nháy mắt khóe môi đã bắt đầu có máu tươi trào ra.

Hiên Viên Võ nhẫn lại tiếp tục nhẫn.

Rốt cuộc sức lực hắn đã cạn không thể nhịn được nữa,  tay đặt lên chỗ giày có cất giấu đoản đao, nhưng mà vào đúng lúc này thình lình cửa viện truyền đến âm thanh tông cửa kịch liệt.

Thụy Vương bảo tùy tùng bên ngoài mở cửa. Đường Hoan phi đầu tóc tán loạn mặc một thân trung y trắng tuyết, trên chân thậm chí đến giày cũng chưa kịp mang liền vọt vào.

Loạn côn đập ở trên thân xác phát ra thanh âm thực buồn, càng nghe càng buồn đau khiến cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net