Chương 248 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 42 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quận chúa, thứ cho lão nạp nói thẳng, vị thí chủ ngoài cửa kia cùng quận chúa hai mệnh tương khắc, hai người chỉ có thể tồn tại duy nhất một người."

Đường Hoan thần sắc tức khắc có chút mất tự nhiên.

Hai người chỉ có thể tồn tại một người, những lời này có ý tứ dễ hiểu, nhưng mà.....

Trong lòng Đường Hoan có một loại dự cảm xấu.

Viên Tuệ đại sư vốn là người không thích xen vào việc người khác, vì thế cũng không muốn nhiều lời, chỉ là chỉ điểm một câu, "Quận chúa nếu thí chủ cùng vị ngoài cửa kia ở chung, không đến bảy năm, chỉ còn lại một người."

"Nhưng nếu như ta không tin số mệnh?"

Nàng biết Hiên Viên Võ đã trọng sinh, cũng biết Hiên Viên Võ đối với nàng hận thấu xương, nhưng Phật gia sẽ không đánh đồng nhiều dạng người lại cùng một chỗ, người sẽ có người thiện người ác, nhưng được cảm hóa thì sao?

Viên Tuệ đại sư nhìn Đường Hoan đột nhiên vỗ tay cười to.

"Đúng là tâm lão nạp có ma chướng, vừa rồi còn khuyên quận chúa thuận theo tự nhiên. Quận chúa không cần đem lời nói vừa rồi của lão nạp để ở trong lòng. Mọi thứ trôi chảy theo tâm ý thí chủ, thuận theo lẽ thường. Có lẽ mới bắt đầu thì nhấp nhô nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ đạt được kết quả như quận chúa mong muốn."

Đường Hoan cầm bùa Bình an Viên Tuệ đại sư chế tác từ bên trong thiện phòng ra tới.

Trong lòng hoảng loạn nhưng trên mặt lại biểu hiện như không có việc gì.

Hai người chỉ một người có thể tồn tại, mà hiện giờ Hiên Viên Võ đối với nàng có rất nhiều oán hận.

Nói cách khác, trong vòng bảy năm sớm hay muộn cũng có một ngày, loại oán hận này sẽ bùng nổ, sau đó muốn mạng nàng.

Đường Hoan cảm thấy cổ chợt lạnh.

Đường Hoan cảm thấy nàng nên giãy giụa một chút, không nên tin số mệnh, chỉ nên tin chính mình.

Nàng chính là muốn nhìn một chút thời gian bảy năm có thể làm một người đối với nàng có sát ý còn có thể hồi tâm chuyển ý hay không.

Nếu không thể.....thì cũng không quan hệ, đây là số mệnh của nàng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ được người khác chiếu cố, sớm quen rồi.

Trong nháy mắt, cũng đã tới lúc Hiên Viên Võ phải xuất phát ra chiến trường.

Đường Hoan vì hắn mà chuẩn bị không ít hành lý, lúc sắp xuất phát nàng đem bùa Bình an xin được từ chỗ Viên Tuệ đại sư nghiêm túc nhét vào trong áo Hiên Viên Võ.

"Bùa Bình An chàng nhất định lúc nào cũng phải mang theo, nhớ kỹ chưa?"

Ánh mắt Đường Hoan thực kiên định, bên trong mang theo một chút lo lắng.

Người trong Trung Dũng Hầu phủ đều có mặt. Có người biết Hiên Viên Võ muốn xuất chinh, cũng có người hoàn toàn không biết.

Người duy nhất chú ý tới việc này cũng chỉ có một mình Trung Dũng Hầu.

Trung Dũng Hầu biết nhi tử muốn chinh chiến giết địch, cũng không có biểu hiện phụ tử tình thâm, chỉ là nhàn nhạt dặn dò nói: "Thà chết trận sa trường, cũng tuyệt đối không thể lâm trận bỏ chạy. Cho dù không thể vì Trung Dũng Hầu phủ mà lập công rạng danh cũng tuyệt đối không được bôi đen Trung Dũng Hầu phủ."

"Không cần chàng ở trên chiến trường có thể lập công, chàng chỉ cần còn sống trở về, nhớ chưa? Đi theo đội có quân đông đi, một khi phát hiện đội quân tan tác liền lập tức chạy trốn, không cần để ý mặt mũi hay công trạng gì cả."

Lời Đường Hoan dặn dò cùng Trung Dũng Hầu hoàn toàn tương phản.

Hiên Viên Võ cúi đầu, nhịn không được khàn khàn giọng hỏi, "Quận chúa, nàng hy vọng ta còn sống trở về sao?"

Thân hình cao lớn nhưng nam nhân kia lúc này lại tựa như chú chó to ngồi xổm bên bàn gỗ trang điểm.

Đường Hoan ngồi xuống vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, mang theo vài phần oán trách mà nói, "Ta đương nhiên hy vọng chàng có thể sống sót trở về, vô luận như thế nào, chàng còn tồn tại so với điều gì đều quan trọng hơn hết."

Thiên Đạo tuy rằng không chiếu cố một cái pháo hôi như nàng, nhưng vẫn sẽ chiếu cố vai ác. Tuy rằng biết lấy năng lực của Boss cùng với hướng phát triển bình thường của cốt truyện. Bất luận quá trình có gian khổ như thế nào thì đến cuối cùng Hiên Viên Võ vẫn nhất định có thể toàn thân mà lui, chiến công sặc sỡ.

Nhưng mà Đường Hoan vẫn lo lắng.

Mọi người chỉ nhìn thấy lúc hắn mang hào quang vạn trượng, lúc hắn ngạo nghễ đứng trên cao. Còn Đường Hoan lo lắng là vì nàng biết trước khi hắn bước lên đỉnh cao đã ở dưới hắc ám vực sâu  giãy giụa bao lâu.

Nàng vẫn luôn ở vực sâu giãy giụa, không nhìn thấy được chút hy vọng. Cho nên mới có thể đồng cảm với Boss, nàng cảm thấy như chính bản thân mình cũng bị lạc vào trong khổ cảnh, trải qua những thống khổ mà Boss đã chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net