Chương 253 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 47 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đó bịt kín miệng mũi.

Ở trong nháy mắt kia trong đầu Đường Hoan hiện lên rất nhiều loại khả năng:

Chẳng lẽ là trong quân doanh có người bất mãn với người cha tiện nghi kia của nàng ? Nàng đã bệnh thành như vậy, còn bị người ta giết chết?!

Hoặc là nói trong quân doanh những người này rất ít nhìn thấy nữ nhân, heo mẹ nhắm mắt xem thành Điêu Thuyền, cho nên nhất thời kìm nén thần kinh không được nên tới đây muốn mạnh mẽ đem nàng ooxx?

Không, Đường Hoan trong lòng sắp hỏng mất.

Ngay sau đó liền kịch liệt giãy giụa.

Bóng đen ngồi ở mép giường, cũng không biết trên tay cầm thứ gì, tùy tay ném trên mặt đất, sau đó vươn tay đè cái ót nàng.

Môi hắn mang theo hơi thở cực nóng đem môi nàng ấn xuống.

Động tác thập phần đơn giản thô bạo khiến nàng khó dằn nổi, giống như là sài lang hổ báo.

Đường Hoan quả thực đã bị dọa ngốc.

Một ngụm cắn ở trên môi đối phương, nháy mắt hai người đều nếm được hương vị máu tươi.

Nam nhân gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, thật lâu cũng không có động, Đường Hoan dần dần bình tĩnh lại.

Cái hương vị quen thuộc này nàng đã biết là ai......

Vì thế thử hô một câu, "Hiên Viên Võ?"

Hiên Viên Võ thuận thế ôm nàng đè ở trên giường, thân hình cao lớn lại mang theo hơi thở nóng rực.

Giọng hắn khàn khàn đáp lại, "Quận chúa, ta đã trở về."

Khi hắn nghe lén các binh lính khác nói có tiểu quận chúa xinh đẹp như hoa đi vào trong quân doanh, hơn nữa còn là nữ nhi thân sinh của Thụy Vương gia, một người nũng nịu yếu ớt ở biên cương này cũng không biết có thể sống bao lâu.

Hắn liền biết là tiểu quận chúa tới.

Đường Hoan kỳ thật có đôi khi đối với hoàn cảnh quanh mình phá lệ nhạy bén, nàng mơ hồ có thể cảm thấy được trên người Hiên Viên Võ để lộ ra một loại tuyệt vọng phẫn nộ cùng áp lực.

Giống như đã xảy ra cái gì làm hắn khó có thể tiếp thu, làm hắn nháy mắt liền hắc hóa.

"Đại ngốc tử?" Đường Hoan thử dò hỏi Hiên Viên Võ xem trong khoảng thời gian này đã xảy ra cái gì.

Nhưng mà cảm xúc của nam nhân này thực không giống bình thường.

Hắn đem nàng áp đảo trên giường, trong nháy mắt khi nàng nói chuyện kia lần thứ hai đem môi nàng lấp kín.

Bàn tay thô ráp gấp không chờ nổi cởi đai lưng nàng ra, sau đó chạm vào da thịt trơn trượt, nhìn nàng đầu tóc rối tung nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn nàng dần dần trở nên mê mang.

Hiên Viên Võ đem quần áo cởi bỏ, hắn đã bắt đầu ý loạn thần mê......

Thụy Vương theo thói quen mỗi đêm đều tới xem nữ nhi nhà mình giấc ngủ như thế nào, tay chân nhẹ nhàng xốc mành doanh trướng lên, thình lình liền nhìn thấy có cái bóng đen đè ở trên người nữ nhi nhà mình.

Tức khắc liền lạnh giọng quát lớn một câu, "Người nào?"

Thụy Vương trong tay cầm theo kiếm, nhanh chóng hướng tới giường đi qua.

Gan chó thật là lớn, đến nữ nhi ông cũng dám khi dễ!

Nghe được một tiếng quát chói tai kia, cũng kinh động đến binh lính gác đêm, tức khắc doanh trướng đều đèn đuốc sáng trưng, lại còn có binh hoang mã loạn, có không ít tiếng bước chân hướng doanh trướng nàng đi tới.

Đường Hoan: "......" Nàng muốn chết.

Lều trại được châm nến, khi Thụy Vương phát hiện người xuất hiện ở trong lều trại của nữ nhi nhà mình là ai, lập tức sắc mặt tức giận đến phát xanh.

Vội vàng nói với cấp dưới vừa tới, "Còn không nhanh cút đi!"

Hiên Viên Võ dùng chăn đem Đường Hoan bao lấy chặt chẽ, không chút hoang mang mà đứng dậy, tự mình thắt lại đai lưng bên hông.

Sau đó từ trên mặt đất nhặt lên cái bao bố mà vừa rồi hắn tùy tay ném xuống, đi đến trước mặt Thụy Vương, "Mạt tướng Hiên Viên Võ, một mình đi trước đến quân doanh địch đánh lén, đã đem đầu của chủ soái quân địch cắt lấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net