CHƯƠNG 715: Ngoại truyện Ngụy Xương - Khúc ca biển cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sâu/ Beta: Padu, Trant

Ngụy Xương không bao giờ có thể quên ngày hôm đó, Lam Lam nằm trong vòng tay anh ngân nga đứt quãng, chưa đầy một bài thì vĩnh viễn nhắm mắt với khuôn mặt thanh thản, khóe miệng ngậm nụ cười.

Anh ôm cô thật lâu, vùi đầu vào cổ cô không muốn buông ra. Đôi mắt dần cay xót, song đã hứa với Lam Lam không khóc, anh nhất định sẽ làm được.

Anh có thể kiềm chế những giọt nước mắt của mình, nhưng trong tim thì sao?

Trái tim này đang rỉ máu.

Anh mất đi người mình dành hết tình cảm yêu nhất cuộc đời này. Cô đi rồi giống như khoét một lỗ hổng trong tim anh, mang đến những cơn đau tưởng chừng có thể bóp anh nghẹt thở bất cứ lúc nào.

Khi Ngụy Xương vẫn đang chìm đắm trong bi thương chưa thể thoát ra, tiếng khuấy nước khẽ khàng khiến anh bừng tỉnh.

Ngụy Xương cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn mặt biển xung quanh du thuyền.

Dường như có thứ gì đó đang bơi lại đây.

Ngụy Xương mặt vô cảm nghĩ: Là cá mập sao?

Nếu ăn luôn được anh thì càng tốt, như vậy không phải là anh nuốt lời. Anh không cần cố gắng sống, đợi đến lúc chống đỡ không nổi mới đến tìm cô nữa.

Tuy nhiên khi một người cá đen nhô lên từ dưới biển, vẻ mặt của Ngụy Xương đột nhiên biến đổi.

Đầu tiên là một, sau đó có rất nhiều.

Ngày càng nhiều người cá đen trồi lên để lộ nửa thân trên săn chắc, vây quanh anh và du thuyền.

Tiếng hát của Nam Tầm đã dẫn họ tới, nhưng ngay khoảnh khắc thấy Ngụy Xương, những người cá giống đực tuấn tú này lập tức chuyển sang trạng thái phòng thủ chiến đấu. Khuôn mặt đẹp đẽ chẳng mấy chốc được bao phủ bởi vô số vảy đen, ngực và cánh tay cũng nhanh chóng mọc ra lớp vảy cứng cáp.

Ánh mắt họ đầy hung ác nhìn chằm chằm Ngụy Xương, nhe những chiếc răng sắc nhọn vô cùng như muốn ngay lập tức cắn đứt cổ họng anh.

Nhưng Ngụy Xương hoàn toàn không sợ hãi, thay vào đó chạm khuôn mặt của người cá trong lòng mình, thì thầm với cô: "Lam Lam, tộc nhân của em tìm đến rồi. Nếu giờ em còn tỉnh thì tốt quá, nhìn thấy bọn họ, chắc em sẽ vui lắm..."

Mấy người cá đen phía trước đã rục rịch, muốn xé xác con người này ra, song đúng lúc này một con người cá đen khác nhe răng, dùng sóng âm mà Ngụy Xương không nghe thấy để nói gì đó.

Sau đó, những người cá đen ngạc nhiên nhìn chăm chú vào người con gái đã chết mà người đàn ông ôm trong lòng.

Con người giống cái này thực sự là một người cá lam cao quý ư? Bài hát của biển vừa rồi cũng là do nàng hát?

Nhưng, nàng không có đuôi cá, rõ ràng là một con người mà.

Người cá đen truyền tin nọ khi nhận ra hai người trên du thuyền liền dỡ bỏ sự phòng bị, vảy đen trên người thu về để lộ gương mặt tuấn tú đầy vẻ buồn bã.

Hắn bơi về phía trước một đoạn, một tay đỡ thành du thuyền, tay kia vươn về phía Ngụy Xương, ánh mắt lạnh lùng: Giao cô ấy cho tôi.

Người cá đen này rất nổi bật giữa bầy đàn trong trạng thái phòng thủ chiến đấu của mình. Ngụy Xương nhìn chằm chằm một lúc, nhanh chóng nhận ra.

Là người cá đen anh cứu năm đó. Chuẩn xác mà nói, là vì Lam Lam nên anh mới cứu.

Nó đang đòi cơ thể của Lam Lam sao?

Không, Lam Lam là của anh!

Ánh mắt Ngụy Xương phút chốc trở nên dữ tợn, liều chết ôm chặt người con gái vào lòng không buông.

Lam Lam đã gả cho anh rồi, đây là vợ của anh, sau này hai người phải được chôn cất cùng nhau!

Người cá đen nhìn hành động của anh, mặc dù Ngụy Xương không hiểu ngôn ngữ của người cá, nhưng từ biểu cảm trên mặt hắn, có thể thấy được vẻ chế giễu còn có... căm hận.

Ngụy Xương giật mình, bàn tay hơi buông lỏng.

Anh vậy mà hiểu được ý nghĩ trong mắt hắn. Anh đã độc chiếm cô nhiều năm, cuối cùng không những không chăm sóc tốt cho cô, thậm chí khiến cô đánh mất tính mạng của mình.

Giờ cô đã chết, tộc nhân muốn mang xác cô đi. Anh có lí do gì từ chối?

Nhân lúc anh thất thần lơi tay, người cá đen trong chớp mắt cướp lấy người cá đã hóa hình người.

Ngụy Xương biến sắc, cuống cuồng nắm lấy cánh tay cô: "Để tôi nhìn cô ấy một lần nữa, chỉ một lần nữa!"

Người cá đen ánh mắt lạnh lùng, kéo từng chút từng chút một cánh tay người con gái ra khỏi tay anh.

Ngụy Xương đành trơ mắt nhìn vợ mình bị người cá đực kia cướp mất. Đôi chân của cô lại một lần nữa ngâm trong nước biển, sau đó bị hắn dùng móng vuốt xé toạc chiếc váy trên người, để lộ cơ thể trần trụi.

Mắt Ngụy Xương trừng to như muốn nứt ra, hét vào mặt hắn:"Dừng lại! Tên cầm thú này!"

Người cá đen mặt đầy chế giễu: Người cá vốn dĩ không mặc quần áo.

Hai mắt Ngụy Xương đỏ ngầu. Người cá giống cái vốn dùng mái tóc dài che đi phần thẹn thùng trên ngực, dùng vảy cá che đi nơi riêng tư. Nhưng Lam Lam đã không còn đuôi cá nữa, lẽ nào con cá đen này muốn Lam Lam trần truồng lõa lồ trước mặt nhiều giống đực như vậy?

Có điều ngay sau đó, Ngụy Xương trợn tròn mắt. Đôi chân của Lam Lam không biết từ lúc nào lại biến thành đuôi cá rồi! Trên mặt của những người cá khác cũng kinh ngạc không kém gì anh.

Ngụy Xương vui mừng khôn xiết, ánh mắt hiện vẻ điên cuồng, khẩn trương hỏi người cá đen: "Lam Lam có thể sống lại đúng không? Có phải không? Xem kìa đuôi cá của em ấy lại biến ra được rồi, có phải rất nhanh em ấy sẽ sống lại không? Nói cho tôi biết, người cá đen, có phải như vậy không?"

Ánh mắt của người cá đen từ đầu đến cuối đều lạnh thấu xương. Có lẽ không hiểu ý của Ngụy Xương, cũng có thể đoán được nhưng không muốn nói cho anh biết.

Con người chết đi không thể sống lại, người cá cũng vậy. Nếu cô có thể ngân khúc ca biển cả sớm một ngày, hắn có thể đưa cô ấy trở lại núi san hô sớm một chút. Có lẽ phù thủy biển sẽ có cách cứu cô.

Tuy nhiên, người cá đen cũng từng nghe qua lời đồn này, người cá lưu luyến đất liền sẽ bị biển cả nguyền rủa, hai chân không thể biến trở lại đuôi cá, mà không có đuôi cá làm sao trở lại được núi San Hô? Cô sẽ bị biển cả nhấn chìm!

Chỉ đến khi chết, biển cả mới tha thứ, để cô trở lại thành người cá một lần nữa.

Vì vậy, cô thực sự chết rồi.

Người cá đen buồn bã nhìn người cá lam trong lòng mình, sau khi liếc qua Ngụy Xương lần cuối thì ôm cô chìm xuống đáy biển. Những người đen kia cũng theo đó chìm vào trong nước.

Nếu không phải Ngụy Xương từng cứu sống người cá đen, có lẽ anh đã bị những người cá đen hung dữ xé xác. Anh thoát được một kiếp, cho dù cũng chẳng tha thiết gì.

Trong nháy mắt, giữa sóng nước bao la chỉ còn độc chiếc du thuyền, cùng người đàn ông lẻ loi.

Ngụy Xương sửng sốt một hồi, đột nhiên điên cuồng hét lên với mặt biển mênh mông: "Đừng đi! Trả lời tôi, Lam Lam có thể sống lại không? Trả lời tôi--- "

Từ sau hôm đó, Ngụy Xương có lẽ đã điên rồi.

Anh rõ ràng tận mắt thấy Lam Lam của anh trút hơi thở cuối cùng, nhưng đáy lòng vẫn nuôi tia hi vọng mong manh, như ngọn nến lay lắt giữa gió lạnh, yết ớt đến nỗi một trận gió bất kì thổi qua cũng có thể tắt lụi.

Nhưng nó vẫn đang cháy!

Núi San Hô ở đâu? Người cá ở đâu? Anh phải tìm được Lam Lam.

Ngụy Xương nhớ tới nhà khoa học điên từng kiên quyết tin vào sự tồn tại của người cá. Lúc đầu, anh cũng để Phương Hằng cử người trông chừng, vì cho rằng người này sẽ gây chuyện rắc rối gì đó. Nhưng rồi ông ta mất tích, lúc đó người cá nhỏ lại biến ra đôi chân, anh không để ý nữa.

Phương Hằng nhanh chóng tìm ra tung tích của tiến sĩ điên kia, không ngờ ông ta trở thành người phụ trách chính của một viện nghiên cứu khoa học bí mật.

Tiếp tục điều tra, lại phát hiện ra càng nhiều thứ đáng kinh ngạc hơn nữa. Dự án mà bọn họ đang nghiên cứu lại có liên quan đến người cá. Nghe nói từng thu được một mảnh vảy quý giá của giống loài này.

Ngoài ra, người đầu tư xây dựng viện nghiên cứu dưới lòng đất này là một người phụ nữ. Ngụy Xương tuyệt đối chưa từng gặp, nhưng người nọ lại cho anh cảm giác rất quen thuộc.

Ngụy Xương tìm đến cô ta đề nghị hợp tác.

Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, khiến anh rất không vui.

"Anh ba, nghe nói vợ anh mất tích." Đối phương bất ngờ lên tiếng.

Thời khắc người phụ nữ vừa mở miệng, ánh mắt Ngụy Xương chợt đanh lại, giọng lạnh thấu xương: "Tần. Văn."

Tần Văn cười khúc khích: "Anh ba, anh chắc phải nhớ thương em suốt sáu năm đấy nhỉ, em vừa cất lời anh đã nhận ra rồi."

Ngụy Xương khẽ nheo mắt, toàn thân phát ra hơi thở vô cùng nguy hiểm. Nhưng mặt Tần Văn không chút thay đổi nói: "Em biết bây giờ anh rất muốn giao em cho cảnh sát, hoặc là trực tiếp giết luôn? Nhưng Ngụy Xương, tôi nói cho anh biết, viện nghiên cứu này hoạt động đã sáu năm, mà tiến sĩ Triệu là người điên hoặc phải nói là kẻ ngốc chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu, viết báo cáo, thành quả nghiên cứu suốt sáu năm nay đều nằm trong tay tôi. Lẽ nào anh không muốn biết?"

Nói rồi cô ta nở nụ cười đắc thắng: "Anh ba muốn biết bí mật của người cá hả? Lúc đầu mới phát hiện đám người cá này tồn tại quả thật tôi cũng sợ lắm luôn."

Cô ta dùng ánh mắt mắt bệnh hoạn nhìn Ngụy Xương chòng chọc, cười hì hì nói: "Thì ra người con gái mà anh ba thích lại là một con người cá."

Vẻ mặt của Ngụy Xương bỗng thay đổi.

"Năm đó nhặt được một chiếc vảy cô ta đánh rơi. Kết quả nghiên cứu đúng là khiến Tần Văn tôi bật ngửa. Anh vì một con cá mà phái người truy bắt tôi khắp nơi, anh có biết tôi đã trải qua những ngày tháng trốn chui trốn lủi khốn khổ như thế nào không? Không dám ở khách sạn, ăn xin dọc đường như một ăn mày, sống một cuộc sống không bằng chó lợn, thậm chí còn bị những tên ăn mày khác làm nhục! Khó khăn lắm mới lén vượt được biên trốn ra nước ngoài phẫu thuật chỉnh hình, làm giả thân phận, mới một lần nữa trở về nước. Ngụy Xương, ha ha, tôi nói cho anh biết, anh mất vợ là đáng đời! Chó còn biết nhớ nhà, nhưng người cá anh yêu thương sáu năm đã vứt bỏ anh để về biển lớn rồi! Cô ta đến con chó còn không bằng—"

"Pằng" một tiếng, viên đạn xuyên trán Tần Văn. Cô ta vẫn duy trì biểu cảm trợn tròn mắt ngã ra ghế, dường như không biết sao Ngụy Xương lại nổ súng.

Anh không muốn biết kết quả nghiên cứu nữa? Không muốn biết bí mật của người cá?

Điều Ngụy Xương muốn trước nay đều không phải những thứ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net