CHƯƠNG 720: Đi dạo, siêu xe ở cổng trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Sâu/ Beta: PDRDTR

Bị Nam Tầm liếc qua, không hiểu sao tim Trần Hâm bỗng giật thót. Đến khi nhìn kĩ lại, nhỏ mập đã không dõi mắt về bên này nữa, vẫn là bộ dạng yếu đuối dễ nạt như trước.

Hừ, nếu không phải nhà nó có của lại khờ khạo cả tin thì còn lâu cô mới chịu làm bạn với một đứa béo như lợn thế. Đi bên cạnh mất mặt chết đi được!

Nam Tầm lạnh lùng liếc qua liền quay đi chỗ khác, tạm thời không có ý định làm gì Trần Hâm.

Tuy Tiểu Bát đã kể cho cô những chuyện ở nguyên thế giới, nhưng dù sao thế giới này Trần Hâm chưa làm gì quá quắt. Cô sẽ cho cô ta một cơ hội, nếu vẫn không biết điều thì đừng trách cô vô tình.

Nam Tầm nở nụ cười như Phật Di Lặc: "Kỳ Kỳ, Thư Văn, nghỉ hè tớ giảm được mười cân lận đó! Tớ vẫn đang tiếp tục kiên trì, thành công rồi sẽ không làm phòng mình mất mặt nữa."

"Trời! Tận mười cân! Manh mập nói thật đó hả?" Mã Tuyết Kỳ trố mắt. Trước kia khuyên giảm béo mãi nhưng lần nào nhỏ mập cũng chả kiên trì được mấy bữa. Nhỏ ham ăn quá, không được ăn thì cứ như bị hành xác.

"Hừm... cũng phải, giờ tôi mới nhìn kĩ, hình như gầy đi một chút." Mã Tuyết Kỳ xoay quanh cô vài vòng. Với hình thể này thì dù Nam Tầm có giảm 10kg cũng khó lòng phát hiện nếu không quan sát kĩ.

"Manh Manh, lần này cậu phải cố gắng lên nhé, cơ mà đừng để đói lả. Việc này phải từ từ mới được." Khương Thư Văn mỉm cười, rất ủng hộ cô giảm béo.

Trần Hâm thấy hai người bắt đầu động viên con heo thì cũng cười cười, chêm vào vài câu.

Vì có Nam Tầm khơi mào nên không khí bắt đầu rôm rả lên. Mã Tuyết Kỳ nhận lấy nhiệm vụ đốc thúc công cuộc giảm cân. Cứ đợi đấy, phòng này nhất định sẽ trổ bốn đóa hoa kiều diễm.

Có điều khiến Nam Tầm tò mò: Mã Thư Kỳ và Khương Tuyết Văn đều có vẻ là những người tử tế, đáng kết giao, chẳng lẽ ở nguyên thế giới họ không biết chút nào về việc Chu Manh Manh nhịn ăn hà khắc vậy sao?

Tiểu Bát giải đáp: "Trần Hâm này rất ranh ma, bơm đểu cả hai đầu, khích bác chia rẽ chẳng ai bằng. Nghe một hai lần có thể nghi ngờ, nhưng nếu cứ bị rót vào tai hoài thì dần dần sẽ ngấm thôi. Chu Manh Manh nghĩ Mã Tuyết Kỳ và Khương Thư Văn không thích mình nên lảng tránh, ngày càng xa cách hai người kia, chỉ tin tưởng Trần Hâm là bạn. Mà tính cách của Mã Tuyết Kỳ thế nào ngươi cũng thấy đó, cộng thêm Khương Thư Văn bận rộn quá, vì vậy cả hai không hay biết hành vi nguy hiểm của cô bé."

Nam Tầm: ...

Rất nhiều người nói rằng cuộc sống học đường là quãng thời gian vô tư, chân chất nhất. Đàn anh đàn chị đi trước cũng khuyên chúng ta trân trọng nó, bởi sau này khi bước vào xã hội, con người sẽ phức tạp hơn nhiều.

Tại sao ư? Vì thường ở giai đoạn này, ngoài học ra còn đâu thời gian mà suy tính vẩn vơ, sống với một mục tiêu duy nhất nên mọi thứ đều giản đơn.

Tuy nhiên ở đây lại khác, dù chỉ là một trường cấp ba nhưng hầu hết học sinh xuất thân từ gia đình giàu có. Những đứa trẻ như vậy từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ kiểu lục đục, đương nhiên trưởng thành sớm hơn nhiều so với chúng bạn cùng trang lứa.

...

Vui đùa đủ rồi, Nam Tầm định đi ngó nghiêng đó đây. Vốn chỉ định đi một mình, không ngờ Mã Tuyết Kỳ cũng muốn theo.

Nam Tầm hơi ngạc nhiên: "Đi cùng tớ, cậu không sợ mất mặt hả?"

Mã Tuyết Kỳ lập tức chống nạnh cười vang: "Đi cùng mới tôn lên vẻ đẹp của chị đây chứ!"

Nam Tầm: ... 

Mã Tuyết Kỳ muốn đi dạo quanh trường cùng con bé mập, tùy tùng Trần Hâm đương nhiên phải theo cùng. Còn Khương Thư Văn có việc bận nên không đi.

Trường Thánh Tuyền có đồng phục được thiết kế riêng. Thống nhất mặc áo khoác xanh than, sơ mi trắng và giày vans đen. Nữ phối với nơ đeo cổ, váy caro ngắn, thêm tất dài trắng. Nam thì phối với quần âu và cà vạt.* Tất cả đều được cắt may thủ công đầy tinh vi, bất kể ai mặc cũng có thể toát lên vài phần khí chất.

[*Có lẽ gần tương tự mẫu này:

Tất nhiên, không bao gồm nhỏ mập Nam Tầm.

Cho nên khi nhỏ mập sánh vai cùng hai người đẹp, nhất là cả hai đều thuộc dạng mình hạc xương mai thì lập tức hóa voi.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía này, Mã Thư Kỳ không khỏi nổi cơn thịnh nộ: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người béo bao giờ à?"

Nam Tầm kéo cô lại: "Không sao, cứ để họ ngắm, có nhìn nữa nhìn mãi thì cũng không mất miếng thịt nào. Nếu thực sự bớt được, tớ mong còn không được đây."

Mã Tuyết Kỳ quay phắt sang nhìn chằm chằm cô bạn: "Hình như sau kì nghỉ hè, cậu cứng hẳn lên đấy nhỉ. Nghĩ được vậy là tốt, hồi trước cậu đi đường như muốn cắm luôn đầu xuống đất, trông uất ức chết đi được. Vừa béo vừa nhát, không khác cái bị thịt! Nếu không phải nhà cậu có ít tiền thì đã bị ức hiếp đến cha mẹ cũng không nhận ra rồi."

Những lời này khó nghe là thật, nhưng Nam Tầm đã biết tính tình cô nàng nên không chấp nhặt. Mã Tuyết Kỳ thẳng tính, yêu ghét hiện rõ trên mặt, không giống mấy người nào đó thích giở trò sau lưng, kiểu này mới khó đề phòng.

Trần Hâm nhanh chóng tiếp lời: "Kể cả Manh mập đắc tội ai thì chẳng phải còn có Kỳ Kỳ chúng mình chống lưng rồi sao, có gì phải sợ chứ."

Nam Tầm lạnh nhạt liếc qua cô ta. Mã Tuyết Kỳ tuy kiêu ngạo vẫn biết tự lượng sức mình, lập tức cảnh cáo: "Đừng có nói linh tinh, trong trường không thiếu người quý hóa hơn tôi. Đắc tội những thành phần đó, dù muốn tôi cũng chống không nổi. Nên Manh mập tém tém lại, không có việc gì đừng lượn lờ trước mặt họ, kẻo chẳng may động chạm đến những người không nên động."

Nam Tầm cười toe: "Cảm ơn Kỳ Kỳ nhắc nhở."

Bố Mã Tuyết Kỳ là chủ tịch một trong ba tập đoàn lớn nhất ngành may mặc, sản nghiệp lên đến hàng chục tỷ. Vị thế của thiên kim này trong trường chắc chắn ở tầng thượng, thế nhưng cũng chưa phải đỉnh chóp.

Mà gia sản ông bà Chu phấn đấu hơn chục năm qua mới tích lũy được một tỷ, còn cách xa vời vợi.

Nam Tầm lại thở một hơi dài, đây nào giống trường cấp ba? Rõ ràng càng giống một xã hội thu nhỏ giai cấp rạch ròi.

Bọn họ thong thả tản bộ hồi lâu trong khuôn viên trường. Không gian xanh ở đây phải chiếm đến 70% diện tích. Ngoài sân điền kinh, sân bóng rổ, bể bơi, sân bóng chuyền, các phần cứng cần trang bị đều đầy đủ cả.

Thư viện trường thiết kế theo hình cánh cung khá lạ mắt, nhìn từ xa tựa chú chim đang giương cánh, nghe nói còn được đề cử vào top mười những kiến trúc sáng tạo nhất thế giới.

Kể cả hội trường cũng được xây dựng nhất quán theo phong cách tráng lệ.

"Nhìn chằm chằm thư viện làm gì đó Manh mập? Xời, cả năm lớp 10 chẳng thấy cậu ghé lần nào, đừng bảo bên trong trông ra sao cũng không biết nhé?"

Nam Tầm không hé răng.

Mặc dù Chu Manh Manh ở trường đã được một năm, nhưng vì đi đến đâu cũng vô cùng bắt mắt nên rất hiếm khi cô đi dạo trong trường, nhất là những nơi công cộng như thư viện. Vì vậy trong trí nhớ hình như cô bé chưa đến nơi này bao giờ thật.

Nam Tầm lại bị Mã Thư Kỳ không thương tiếc cười nhạo một trận.

Ba người cứ đi mãi, không biết từ lúc nào đã đặt chân đến cổng tây. Trường học có hai cổng lớn nhất, phía đông là cổng chính, phía tây là cổng sau. Cổng sau bình thường không được phép ra vào tùy tiện, nhưng lúc này bất ngờ đậu một chiếc xe Sedan màu đen, bên cạnh có hai người đàn ông trung niên đang cúi người, dáng vẻ kính cẩn nói gì đó với người bên trong.

Mã Tuyết Kỳ đột nhiên chỉ vào chiếc xe, mắt không rời đi nổi: "Ôi mẹ ơi, cái xe đó! Đó không phải là Walter phiên bản giới hạn của năm nay sao? Nghe nói trên thế giới có đúng năm chiếc thôi, mỗi chiếc trị giá 50 triệu, siêu xe hàng thật giá thật luôn đó!" Sở dĩ cô nhận ra được là vì có ông anh cuồng xe.

Đây lại không phải điều mà Trần Hâm để ý, cô ta đột nhiên nói: "Kỳ Kỳ cậu nhìn kĩ xem ai đứng ngoài xe kìa, một người là hiệu trưởng, người còn lại là..."

"Chủ tịch trường*!" Mã Tuyết Kỳ sửng sốt. Nhân vật tầm cỡ thế nào mà đích thân hiệu trưởng thậm chí cả chủ tịch trường phải ra tiếp đón?

[*Nguyên văn: 校董 (Nguồn: baidu)

Chủ tịch hội đồng quản trị của nhà trường là nhà tài trợ chính (đầu tư tài chính hoặc học thuật) hợp tác với trường học hoặc trường tư thục, cấu thành nên hội đồng trường và có thể quyết định các công việc lớn của trường.]

[*Đơn vị tiền tệ trong truyện này chắc chắn không phải VNĐ, có thể là RMB :D]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net