CHƯƠNG 722: Ngồi cùng bàn, nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lumos/ Beta: Padu, RED, Bao

Nam Tầm nhớ Tiểu Bát bảo hôm nay đại Boss chuyển tới, chẳng lẽ người này...

"Triệu hồi Tiểu Bát."

Tiểu Bát lập tức đáp: "Có gia!"

"Bạn nam kia có phải là... "

"Không sai! Đó chính là đại Boss thời niên thiếu. Muah ha ha, đẹp trai lắm đúng không? Tuy bị hình xăm che mất nửa mặt, nhưng càng ngầu ấy chứ, nhể? Tuổi còn nhỏ đã thế này rồi, tương lai còn chói lóa thế nào nữa."

Nam Tầm đảo mắt: "Ý ngươi đây là... cậu thiếu niên hôm qua ta gặp ở cửa tây?"

Người nọ chỉ nghiêng đầu một thoáng lại quá nhanh nên Nam Tầm chỉ thấy được một bên mặt, chưa kịp chú ý nửa còn lại. Hoặc có lẽ cô đã kịp chộp lấy nhưng nghĩ vệt xanh đen đó do bị khuất sáng tạo thành.

Ai ngờ được nó là hình xăm?

Hình xăm trên mặt một thiếu niên, mà thiếu niên này đang cười rạng rỡ như ánh dương... Thoạt nhìn vô cùng lạc quẻ.

Tiểu Bát cười hí hí: "Chính xác."

Nam Tầm chau mày.

Cái liếc mắt của đối phương hôm qua khiến cô không tài nào quên được. Quá lạnh. Tuy cách khá xa nhưng chỉ với một ánh nhìn, cô cũng biết đó là một kẻ lạnh lùng ngạo mạn, nào có thể liên tưởng tới cậu trai ấm áp tựa ánh mặt trời này.

Hai cá tính hoàn toàn tương phản, không hề giống cùng một người khiến Nam Tầm nghi hoặc. Lẽ nào vẻ ngoài sáng láng vô hại là giả vờ?

Không chỉ mỗi Nam Tầm cảm thấy kỳ lạ mà ngay cả hiệu trưởng cũng hoang mang.

Nếu hôm qua ông không ra tiếp đón cùng chủ tịch trường, tận mắt chứng kiến thái độ cao ngạo kia thì có lẽ đã tưởng mình nhận lầm người.

Lúc này Cung Thần nhận thấy ánh mắt tò mò của các bạn dán vào mình, nhất là nơi hình xăm. Hẳn đã quen, nụ cười trên mặt cậu vẫn không suy suyển, chỉ từ tốn giải thích: "Lúc nhỏ bất cẩn nên mặt có vết sẹo, không muốn mọi người sợ nên mình mới xăm đè lên, hy vọng các bạn không vì thế xa lánh mình. Sau này mong được các bạn giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ."

Hiệu trưởng chợt hoàn hồn, tiếp lời: "Đúng vậy, không phải bạn Cung Thần muốn gây sự chú ý nên các em đừng bàn tán về hình xăm của bạn. Tôi mà phát hiện sẽ ghi vào học bạ!"

Khi nói lời này, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, không hề giống nói giỡn.

Bị đánh dấu học bạ ba lần đồng nghĩa với việc cho thôi học, từ hai lần đổ xuống thì bị kiểm điểm trước trường và đình chỉ một tuần. Mất mặt thế ai mà chịu nổi.

Học sinh trong lớp không khỏi xì xầm bàn tán, hiển nhiên là bất mãn với thái độ của hiệu trưởng.

Nhưng nói thật, hình xăm kia làm người giật cả mình.

Để che sẹo ư?

Song, cả đám săm soi mãi vẫn chẳng thấy vết sẹo nào dưới hình xăm. Tay nghề cao nhỉ, không biết làm ở đâu?

Có thể nhập học ở ngôi trường này, ngoại trừ 10% thi tuyển từ các nơi thì 90% còn lại đều là con nhà có thế hoặc thuộc giới thượng lưu. Theo sự quan sát thì cậu học sinh mới này có tác phong cử chỉ thanh lịch, khá giống người trong vòng bọn họ, chỉ không biết "tầng" nào...

Nếu là con cháu của doanh nhân có chút tiếng tăm hoặc chính trị gia nào đó, chắc hẳn phải có người trong lớp từng thấy qua. Tuy nhiên, bọn họ không hề có ấn tượng với ai có sẹo lúc nhỏ rồi xăm đè lên cả.

Lớp phó học tập Tô Di Đình trao đổi ánh mắt với lớp trưởng Mã Vinh Phi, cùng chung nhận định: Không quen!

Bố Mã Vĩnh Phi là chủ tịch trường Thánh Tuyền, nhưng cậu chàng chưa từng nghe bố đề cập về chuyện này. Như vậy, thân phận tên mới tới chắc hẳn không thuộc danh môn quý tộc hiển hách.

Mặt khác, bố Tô Di Đình là chủ tập đoàn bất động sản Thụy Đạt gia tài hơn chục tỷ, địa vị cô nàng ở lớp không ai có thể dao động, đến Mã Vĩnh Phi ngày thường còn phải nể mặt ít nhiều.

Tô Di Đình không muốn thế cục cân bằng của lớp bị phá vỡ, cho nên người mới không có địa vị gì là tốt nhất.

Bạn cùng bàn Tô Di Đình cảm thán: "Bạn nam kia đẹp trai quá Di Đình ơi, bà có thấy hình xăm đó ngầu lắm không?"

Tô Di Đình không hứng thú, đáp hờ hững: "Ừ, đẹp, nhưng mà bà thấy ngầu hả? Loại lẻo khoẻo thế này không phải gu tôi."

Cô bạn cùng bàn lầm bầm: "Đâu, rõ cao ráo, đẹp trai mà", song chỉ dám cười ton hót không muốn làm mếch lòng Tô Di Đình: "Đúng đấy, làm sao có cửa với anh Kim nhà bà."

Tô Di Đình nghe thấy hai chữ "anh Kim", mặt liền ửng hổng.

Cậu thiếu niên giới thiệu ngắn gọn xong, chủ nhiệm lớp định sắp xếp chỗ ngồi.

Cung Thần cười lễ phép: "Cảm ơn cô Ngô, em khá cao nên cứ ngồi hàng cuối là được ạ." Nói rồi, cậu quét mắt, chỉ vào một nơi: "Chỗ kia vừa hay còn trống, em ngồi ở đó nhé ạ?"

Lời vừa buông, tiếng xì xào bỗng im bặt. Ghế trống hàng cuối, chẳng phải...

Mọi người đồng loạt quay đầu. Góc trái phòng học hiện chiếm cứ bởi nhỏ béo Chu Manh Manh, vị trí bên cạnh đúng là còn trống, bởi vì nhỏ quá chiếm diện tích.

Vẻ mặt các bạn cùng lớp trở nên muôn màu muôn vẻ.

Bạn đẹp trai mới chuyển tới muốn ngồi cùng Manh mập? Trời ạ, cú sốc thị giác này quả là mãnh liệt!

Nam Tầm ngẩn ra nhìn cậu ta bước về phía mình. Cô tự giác ngồi gọn về một bên, đảm bảo không lấn sang cái bàn trống bên cạnh.

Nam Tầm nhướng mày bảo Tiểu Bát: "Ta bỗng hiểu vì sao ngươi chọn thân xác Chu Manh Manh rồi. Chậc, bạn cùng bàn với đại Boss, hóa ra là vậy."

Tiểu Bát cười hô hố: "Thấy gia sáng suốt, nhìn xa trông rộng chưa!?"

Nam Tâm hỏi ngược lại: "Nói thật đi, ngươi đang giấu giếm điều gì?"

Tiểu Bát nín họng giả chết. Nam Tầm cong cong khóe môi, không tra hỏi.

Nam sinh cao ráo bước đến trước mặt Nam Tầm, hắt xuống một cái bóng lớn. Cô ngẩng đầu quan sát, Tiểu Bát nói quả không sai, ở khoảng cách gần, thiếu niên này rất ưa nhìn, nụ cười của cậu khiến người đối diện quên mất hình xăm kỳ quái trên mặt, thậm chí muốn làm thân.

Cung Thần không ngồi xuống ngay mà gần như săm soi cái bàn Nam Tầm vừa trả lại.

Bởi cô cũng dùng nên cũng lau dọn hàng ngày, vậy mà Cung Thần vẫn rút chiếc khăn gấm gấp vuông vắn từ túi áo ra lau lại một lượt cả bàn cả ghế, rồi gấp lại. Trong khi mọi người nghĩ rằng cậu sẽ cất khăn vào túi thì Cung Thần bất ngờ vung tay ném nó ra sau. Không thèm quay đầu nhìn, ấy thế chiếc khăn vẫn rơi "phịch"... vào thùng rác.

Khăn tay nhẹ vậy mà có thể tạo được tiếng như thế, chứng tỏ lực tay cậu không hề yếu.

Nam Tầm: ...

Rốt cuộc là chê mặt bàn bẩn hay là chê cô đụng nó? Đậu má, đây chẳng phải sỉ nhục cô trước bàn dân thiên hạ sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net