Phần 145 Ngô viên dậy sóng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Thiến Tây nắm lấy tay Ngải Ân Hà, cười nói: 'Ai nói Ân Hà bướng bỉnh chứ. Theo tôi thấy nó là một đứa con gái tốt cho dù đốt đèn cũng tìm không thấy. Tôi thật thích con bé! Đám cưới này cứ để cho tôi quyết định, chỉ cần Ân Hà không có ý kiến thì Diệc Phàm cũng sẽ không nói gì!'

Câu nói này của bà khiến cho má Ngải Ân Hà lập tức đỏ lên.

Ngô Doãn Thần nghe vậy, ông chậm rãi đặt tách trà trên tay xuống bàn, lên tiếng: 'Tôi thấy ... làm như vậy không tốt lắm đâu. Dù sao kết hôn cũng là chuyện của hai đứa nhỏ, không thương lượng với Diệc Phàm mà tự quyết định đám cưới, lỡ như xuất hiện sai lầm gì thì làm thế nào?'

Câu nói của ông khiến cho trên mặt hai vợ chồng ông Ngải có chút ngượng ngùng.

SPONSORED CONTENT

'Ông đó, chẳng lẽ ông già hồ đồ rồi sao? Có thể có sai lầm gì chứ? Diệc Phàm là con tôi sinh ra, tôi đương nhiên hiểu tính con mình, hơn nữa, trong điện thoại Diệc Phàm đã nói rõ Ân Hà phải chờ nó về, nói không chừng là vì muốn thương lượng ngày cưới thì sao!' Trình Thiến Tây thấy bầu không khí có chút cương, vội vàng ra mặt lên tiếng phản bác.

'Thực ra ...' Ngải Ân Hà ấp úng lên tiếng, cô rũ nhẹ rèm mi, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt đã tràn đầy nét buồn bã ...

'Bác gái, bác cũng biết đó, trước khi Nhiệt Ba chưa xuất hiện, tình cảm giữa con với Diệc Phàm ca vẫn luôn rất tốt nhưng hiện tại ...'

Cô cố ý dừng lại, dáng vẻ như muốn nói lại thôi khiến cho câu nói của mình càng có thêm sức nặng.

Quả nhiên, trên mặt Trình Thiến Tây lập tức lộ ra vẻ chán ghét, vẻ ung dung thường thấy đã bị thay bằng một nét khắc bạc và uy nghiêm.

'Ân Hà, về chuyện của Nhiệt Ba, quan điểm của bác gái vẫn trước sau như một. Trong mắt bác chỉ có con mới là đứa con dâu của nhà họ Ngô mà bác thừa nhận. Cô ta muốn tiến vào nhà họ Ngô thì đúng là mơ tưởng hão huyền. Con không cần phải lo lắng chuyện này!'

'Đúng đó, Ân Hà, nếu như bác gái Ngô đã nói như vậy thì con cũng không cần phải lo lắng nữa. Nói sao, Diệc Phàm cũng không phải là ghét con, mà ngược lại, giữa hai đứa cũng có tình cảm mà!'

Mẹ của Ngải Ân Hà vội tiếp lời Trình Thiến Tây, bà thật không hề muốn bỏ qua con cá béo này. Tuy rằng nhà họ Ngải của họ cũng không thiếu tiền nhưng dù sao cũng không thể so với sự giàu có của tứ đại tài phiệt được.

Ngải Ân Hà nghe vậy, tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng lúc này mới được nhấc xuống, cô nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: 'Bác trai, bác gái, xin hai bác yên tâm, con nhất định sẽ làm cho Diệc Phàm trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này!'

'Được rồi được rồi, đứa bé này, con càng lúc càng làm ta thích rồi đó!'

Trình Thiến Tây nghe câu này lòng vui như mở hội, chỉ hận không thể lập tức quyết định ngày cưới cho cặp đôi này.

QUẢNG CÁO

'Ân Hà, con cũng mau sửa lại đi, lúc này là lúc nào rồi mà còn Diệc Phàm ca Diệc Phàm ca chứ. Đã sớm nói rồi mà con cứ hay quên, để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì!' Mẹ của Ngải Ân Hà ở bên cạnh càng cố sức quạt lửa.

'Đúng đó, Ân Hà, sau này con cũng không thể cứ gọi chồng mình là cái gì Diệc Phàm ca chứ? Như vậy không phải loạn lắm sao. Bây giờ bác giúp hai đứa chọn ngày ...'

Trình Thiến Tây vui vẻ tiếp lời, lúc này bà nhìn về phía ngoài gọi: 'Dì Tề ... dì Tề, lấy quyển lịch giúp tôi, tôi muốn chọn ngày lành!'

Ngô Doãn Thần nhìn vẻ hưng phấn của vợ mình, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.

Lúc này dì Tề vội vàng bước vào, Ngô kính nói: 'Phu nhân, thiếu gia ngài ấy ... trở về rồi!'

'Thật sao? Tốt quá! Vừa hay có thể cùng nhau thương lượng ngày cưới!' Trình Thiến Tây vội đứng dậy, vẻ mặt hớn hở nói.

Mà ba người nhà họ Ngải cũng hết sức cao hứng.

Ngay lúc này ...

'Con đúng là đang muốn cùng cha mẹ thương lượng một chút chuyện cưới hỏi của con!'
Giọng nam trầm ấm đầy từ tính truyền đến cùng với thân hình cao lớn của Ngô Diệc Phàm xuất hiện nơi cửa phòng khách lớn, bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay Nhiệt Ba không buông.

'Diệc Phàm ca, anh về ...'

Ngải Ân Hà hào hứng đứng bật dậy vừa mới định chạy đến thì mắt đã nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm, ngay lập tức, nụ cười xinh đẹp như đông cứng trên môi ...

Mà Nhiệt Ba nhìn thấy bầu không khí thân mật trong phòng khách và vài gương mặt xa lạ, cả người cô cũng cứng đờ.

Nhất thời, hai vợ chồng nhà họ Ngải cũng ngây người còn Trình Thiến Tây thì nghi hoặc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh con trai mình, ngay cả người nãy giờ vẫn không nói tiếng nào điềm tĩnh ngồi xuống trà là Ngô Doãn Thần cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.

Lúc này phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh cực kỳ chừng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, dì Tề cũng không dám nói gì mà những người làm khác chừng như cũng phát hiện bầu không khí khác thường, cũng sợ hãi không dám thở mạnh.

Ngô Diệc Phàm không bỏ qua một biểu hiện nào trên mặt từng người, sau cùng ánh mắt sắc bén rơi trên mặt Ngải Ân Hà, trong chớp mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng và ác liệt ...

QUẢNG CÁO

Ngải Ân Hà không nhịn được cả người đều phát run, cô chừng như đã đoán được mình sắp phải đối mặt với điều gì nhưng vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh. Chỉ khi cô nhìn thấy động tác đầy tính ỷ lại của Nhiệt Ba khi đang đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm thì cảm thấy khó chịu đến nỗi suýt mất đi bình tĩnh.

'Diệc Phàm ...'

Nhiệt Ba cảm thấy bầu không khí càng lúc càng khác thường, cô tận lực dựa sát vào hắn, nhỏ giọng gọi hắn như cầu cứu.

Ngô Diệc Phàm quay dầu, ánh mắt ác liệt ngay lập tức chuyển thành ôn nhu và khích lệ khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều chấn kinh.

Ngô Doãn Thần nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này lại là người lên tiếng trước: 'Diệc Phàm, cô này là ...'

Ngô Diệc Phàm thu lại ánh mắt dịu dàng kia, hắn khoác tay lên vai Nhiệt Ba, nhìn cha mẹ mình, trịnh trọng nói: 'Cha, mẹ, đây là con dâu của cha mẹ, cũng là người vợ mà con sẽ cưới về,Địch Lệ Nhiệt Ba!'

Câu nói này có uy lực hơn cả một quả bom nguyên tử, khiến cho mọi người đều chấn động đến sững sờ.

Thật vất vả mới hoàn hồn lại từ cơn chấn động, Trình Thiến Tây bước về phía trước một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Ngô Diệc Phàm và Nhiệt Ba sau đó ánh mắt dừng lại trên người Ngô Diệc Phàm: 'Diệc Phàm, con nói cái gì? Con nói lại lần nữa cho mẹ nghe xem!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net