Phần 5 Ngô vườn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi người phụ nữ kia ấm ức, không nhanh không chậm rời khỏi. Mặc cho quần áo xốc xếch, Ngô Diệc Phàm cũng chẳng màn chỉnh trang lại áo sơ mi của mình. Dạo bước đi đến tủ rượu được thiết kế sang trọng, tự rót cho mình một ly.

Ánh trăng chiếu xuống, quấn quýt vui đùa trên da thịt cường tráng của anh, phảng phất là luồng ánh sáng dìu dịu mê hoặc người khác. Chiếc bóng cao lớn dán vào tấm kính thủy tinh trên cửa sổ sát đất, khiến cho tâm tình của Ngải Ân Hà càng thêm nhộn nhạo.

Cô nhẹ nhàng đi đến phía sau anh, hai cánh tay trắng nõn nà dịu dàng vòng qua, ôm lấy chiếc eo rắn chắc, đem khuôn mặt nhỏ nhắn gợi tình dán lên lưng anh, cảm nhận sức hấp dẫn mê người toát ra từ người đàn ông này.

"Diệc Phàm, anh tức giận, có phải không?" Âm thanh mềm mại của cô, rót vào tai tựa như những giọt nước mưa nhỏ tí tách trên lá cây, khiến trái tim của tất cả mọi đàn ông đều vì nét quyến rũ này mà trở nên loạn nhịp.

Nhưng... ...giữa đám đàn ông đó không bao gồm Ngô Diệc Phàm.

Anh cũng không quay đầu lại, đối với cơ thể mềm mại sau lưng cũng chẳng có chút phản ứng nào. Nét đểu rả thường trực trên gương mặt vào giờ phút này càng trở nên hờ hững, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngửa đầu, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"Diệc Phàm......"

Giọng nói của Ngải Ân Hà vẫn cứ tiếp tục mềm mại như nhuyễn ngọc, cô nhẹ nhàng vươn tay đoạt lất cái ly trong tay anh. Sau đó vòng qua trước mặt, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nhìn anh.

Gô Diệc Phàm chống hai tay của mình lên trên quầy bar, đem tất cả hơi thở của Ngải Ân Hà vây lại trong phạm vi của mình. Một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khiến người khác nhìn không ra, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì. Phút chốc, môi anh từ từ nâng lên, thoáng quét qua một nụ cười tà mị......

"Nói đi, cô đến tìm tôi có chuyện gì?"

Trong mắt Ngải Ân Hà đâu đâu cũng thấy ngập tràn tình yêu dành cho Ngô Diệc Phàm. Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi đặt lên trên khuôn mặt anh tuấn đã khiến mình ao ước hàng vạn lần trong giấc mơ, cô thì thầm nói: "Cha luôn thúc giục hôn sự của anh và em, nhưng mà...... ngay cả Ngô vườn anh cũng chưa từng dẫn em đến!"

Ngô vườn, là nhà của Ngô Diệc Phàm, nơi đó không chỉ vô cùng xa hoa lộng lẫy tựa như một hoàng cung, mà quan trọng hơn là, người phụ nữ có thể đến đó, trong cảm nhận của Ngô Diệc Phàm chính là người mà anh yêu chân thành say đắm nhất, cũng được xem là người vợ chân chính của anh.

Nhưng mà..... đã qua nhiều năm như vậy, tuy hằng đêm Ngô Diệc Phàm****, nhưng chỉ mang phụ nữ tới biệt thự nghỉ dưỡng của anh, tuyệt nhiên không có một người phụ nữ nào được anh đưa tới Ngô vườn. Mặc dù trên danh nghĩa đã là vị hôn thê của Ngô thị tài phiệt, Ngải Ân Hà cũng chưa từng có cơ hội đặt chân đến nơi đó!

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, đáy mắt sâu thăm thẳm vụt qua một tia chế giễu......

"Cha mẹ của tôi rất hài lòng về cô!"

"Không, em không phải có ý này!" Ngải Ân Hà vội vàng nói, bàn tay nhỏ bé cũng chầm chậm trượt xuống cổ áo của anh, dịu dàng giúp anh sửa sang lại quần áo lộn xộn.

"Diệ Phàm, anh không dẫn em đến Ngô vườn xem một chút sao? Nói cho cùng sau này nơi đó cũng là nơi chúng ta sinh sống mà!"

Ngô Diệc Phàm nghe vậy, ánh mắt lại càng thêm thâm sâu, u ám. Sau đó anh kéo cánh tay của Ngải Ân Hà, đối diện với ánh mắt đơn thuần của cô nói rõ từng câu từng chữ:

"Không, sau khi kết hôn, cô phải sống ở biệt thự mà tôi đã sắp xếp, nhưng tuyệt đối không phải là Ngô vườn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net