Chương 30.1:Bí cập phù chú cao giai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30.1:Bí cập phù chú cao giai
Editor:HamNguyet

Đi qua mấy vòng, đi ra ngã tư đường phồn hoa, dư quang khóe mắt liếc nhìn thân ảnh màu đen khổng lồ vẫn đi theo phía sau chính mình,nhếch môi một cái, trên mặt tuyệt mỹ hiện lên chút lãnh ý. Nàng không muốn thời điểm chuẩn bị hồi phủ, còn mang theo một cái đuôi trở về.

"Hùng Sát!" Bàn tay trắng nõn giơ nhẹ, xoay người hướng tới Hùng Sát vẫy vẫy.

Hùng Sát đi theo sau thân thể nàng, không cố ý che dấu hành tung chính mình, nên việc bị vị cô nương phía trước phát hiện, cũng nằm trong dự kiến của hắn.

Đi nhanh hai bước, chạy vội lên, trên mặt có chút phiếm hồng, thanh âm bối rối mà co quắp nói: "Cô nương! Ta..."

Không cần nghĩ cũng biết hắn muốn nói đến chuyện tình giải độc, Tần Lạc Y tự nhận không phải người tốt, càng không vì người khác nghèo túng mà đồng tình, có chút không kiên nhẫn khoát tay đánh gãy lời hắn nói:"Ngươi không cần phải nói...Ta biết ngươi muốn nói gì! Ngươi có thời gian đi theo ta, còn không bằng đi tìm dược liệu, sau đó tìm người luyện đan giúp ngươi giải độc. Thời gian hai tháng, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài!"

Hốc mắt Hùng Sát đỏ lên, "phịch" một tiếng quỳ thật mạnh xuống, nói:"Cô nương, thỉnh ngài cứu chủ tử ta! Chủ tử ta trúng độc so với ta càng nặng hơn...Chỉ còn năm ngày nữa là tròn hai tháng!" Vừa nói một bên khẳng khái ngẩng đầu lên.

Tần Lạc Y giật mình. Hùng Sát này, không nghĩ tới đi theo chính mình không phải muốn cầu nàng giải độc cho hắn, mà là chủ tử hắn...Chủ tớ hai người này thật sự xui xẻo, đoạn hồn thảo không phải vật thường, vô cùng hiếm gặp, cư nhiên hai người đều trúng đoạn hồn thảo.

Hơi nhíu mi tâm, trong mắt có chút thuỷ quang liễm diễm chớp động, dần dần nổi lên một tầng lãnh ý: "Phương pháp giải đoạn hồn thảo ta đã nói cho ngươi!"

Người Hùng Sát mặc dù thô kệch, nhưng lại thận trọng, mẫn cảm, đã nhận ra vẻ biến hoá rất nhỏ trên mặt nàng, sắc mặt càng hồng, nói giọng khàn khàn: "Không dối gạt cô nương, thất giai đan dược kia, hiện tại...Ta...Mua không nổi..." Thậm chí là linh thực luyện chế thất giai đan dược, hiện tại hắn không mua nổi!

Lãnh ý trong mắt Tần Lạc Y càng sâu, liếc thấy hắn co quắp kích động, chậm rãi nói: "Ngươi mua không nổi là chuyện của ngươi, không liên quan đến chuyện của ta!"

Hùng Sát cùng nàng là người xa lạ hôm nay ngẫu ngộ mà thôi, về phần chủ tử hắn, càng cùng chính mình đánh tám cây gậy tre đều không tới, sống hay chết tự nhiên cùng nàng không quan hệ. Nhấc chân bước qua người Hùng Sát đang quỳ, lại đi về phía trước.
*(ngẫu ngộ:ngẫu nhiên gặp)*

Trong mắt Hùng Sát hiện lên một chút tuyệt vọng. Gần hai tháng trước, chủ tử mất tích, tất cả bọn họ vội vàng đi tìm chủ tử, sau khi thật vất vả mới tìm được...nhưng trong thân chủ tử lại trúng kịch độc!

Bọn họ đã thử qua nhiều biện pháp, trong kinh thành này đều không có người nhận biết ra trong cơ thể chủ tử chứa loại độc tố gì! Bạc tiêu không ít, cũng dùng rất nhiều đan dược, độc tính không chút nào giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng!

Hôm nay vị cô nương này...Chỉ nhìn liếc mắt hắn một cái, liền biết hắn trúng độc gì, còn nói ra loại đan dược có thể giải độc--xích hỏa đan! Loại đan dược này, trước kia hắn chưa từng được nghe qua! Thân thể chủ tử...Đã sắp không kéo dài được bao lâu!

Thoạt nhìn cô nương này trẻ tuổi...Lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể nắm bắt...Hắn không thể buông tha cơ hội duy nhất cứu chủ tử!

Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, chạy như gió đến trước mặt Tần Lạc Y quỳ xuống, trên tay giơ một khối ngọc giản trong suốt màu trắng lê : "Cô nương... Khối ngọc giản này, là đoạn thời gian trước chủ tử ngẫu nhiên có được bí cập phù chú cao giai, chỉ cần cô nương đưa tay cứu giúp, bản phù chú bách khoa toàn thư, còn có khối ngọc giản này, đều là của cô nương...Về phần thất giai đan dược, trong khoảng thời gian này, vì giải độc cho chủ tử ta, ngân lượng mang không nhiều đã dùng hết không sai biệt lắm, nhưng cô nương yên tâm, Hùng Sát ta xin thề với trời, nhiều nhất mười ngày, chúng ta nhất định sẽ đem ngân lương mua đan dược trả lại cô nương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net