Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lạc cáu kỉnh rồi.

Từ lúc Kiều Lạc lên ba đã quen biết Phó Thức Chu cho đến tận bây giờ đã mười bảy tuổi, chỉ cần cùng vào bàn ăn nhất định Kiều Lạc sẽ dính lấy hắn, lúc nhỏ có khi còn phải ôm hắn mới chịu ăn cơm. Kiều Lạc thích gì không thích gì, hắn biết so với ba mẹ Kiều chẳng kém là bao.

Nhưng mà sau khi ra khỏi thư phòng Kiều Lạc liền đặt mông ngồi giữa ông Phó và mẹ Kiều, để hai ông cháu nhà họ Phó đối mặt nhau qua một cái ghế.

Ông cụ Phó sửng sốt, cười như không cười liếc cháu trai mình, gắp cho Kiều Lạc một miếng bong bóng cá – vốn dĩ là việc của Phó Thức Chu từ trước đến nay.

Kiều Lạc cắm đầu ăn cơm, Phó Thức Chu lại nuốt không trôi.

Hôm qua nhóc con này còn mềm nhũn nói với hắn sẽ "Không yêu sớm", giờ lại muốn lật trời đây.

Phó Thức Chu mất tập trung ăn canh, thiếu chút nữa tự sặc, vừa lau miệng ho khan vừa nói với ông mình: "Ông, tối cháu phải về trường, trong nhà có việc gì cần cháu giúp không?"

Trong nhà có hai người phụ trợ, sợ ông cụ không tiện nên là một thím với một chàng trai, làm gì có việc gì nhất định phải chờ Phó Thức Chu về làm chứ.

Cho nên trọng điểm câu này ở chỗ, buổi tối phải đi.

Ông cụ Phó hỗ trợ: "Mi đi đi, ta thì có việc gì phải nhờ mi."

Kiều Lạc còn đang vùi đầu ăn cơm, bát cơm rất nhanh đã thấy đáy, cũng không cần mẹ Kiều giúp mà tự vào bếp xới bát thứ hai.

Cả nhà đều có thể nhìn ra điểm không ổn, mẹ Kiều nhân cơ hội này hỏi: "Sao thế? Cãi nhau sao?"

Phó Thức Chu nói: "Cháu chọc em ấy, là lỗi của cháu."

Ông Phó sầm mặt giáo huấn: "Anh lớn từng này rồi còn bắt nạt Lạc Lạc, không đáng tin cậy mà!"

Kiều Lạc đã quay lại, tiếp tục lùa cơm.

Mấy đứa trẻ con giận dỗi thì có thể là chuyện lớn gì được, huống chi bình thường quan hệ hai đứa cũng thân thiết như vậy, mẹ Kiều cũng mặc kệ, nhớ tới chuyện nghiêm túc: "Ở trường Thức Chu cũng bận đi, chú dì ở nhà chăm sóc Kiều Lạc một hôm. Hôm qua chú dì cũng thương lượng sau này dì cùng ba Lạc Lạc cùng đón nó tan học, Thức Chu không cần đi, cũng xa quá rất mệt mỏi."

Phó Thức Chu nhìn Kiều Lạc chỉ trưng đỉnh đầu cho mình, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cũng được ạ."

Kiều Lạc đập "Bộp" đôi đũa lên bàn, như muốn nuốt cả bàn ăn, oai đến chấn động cả bốn người còn lại, nhưng tay bị đập cũng hơi đau.

Cậu tức giận trợn mắt nhìn Phó Thức Chu, nhìn một lúc miệng liền xệ xuống, khí thế vừa lên đã sụp đổ, tủi thân vô cùng: "Anh đồng ý với em rồi mà..."

Mẹ Kiều vỗ đầu cậu: "Trường anh con cách đây xa như thế, đón con sẽ rất mệt, con hiểu chuyện chút đi."

Dỗ cũng không ai dỗ, Kiều Lạc làm loạn xong còn phải tự nhịn xuống.

Cậu đáng thương nhìn Phó Thức Chu, thương lượng: "Vậy đón một thời gian được không? Hay là anh chọn một ngày, một tuần một lần được không?"

Phó Thức Chu không hề có nguyên tắc, mềm lòng ngay lập tức nhưng vẫn sầm mặt, không nhìn Kiều Lạc đang tủi thân nhăn cả mặt mày, quay sang trao đổi với mẹ Kiều: "Khoảng thời gian này cháu vẫn ổn, vẫn chưa quá bận. Nếu không thì trước khi cảnh sát bắt được đám lưu manh đó vẫn là để cháu đón em đi, nhỡ đâu lại gặp, để chú đánh nhau với bọn chúng cũng không ổn."

Ba Kiều không phải là một nhân vật lớn trong giới nghệ thuật nhưng vẫn có chút nổi tiếng, nếu đánh nhau với bọn đầu đường xó chợ thật thì đúng là khó coi.

Vậy là chuyện cứ quyết định như thế.

Tối đó Phó Thức Chu vẫn về trường, Kiều Lạc vừa quậy với người ta xong, ngượng ngùng không dám làm nũng chơi xấu không cho đi, chỉ có thể mỏi mắt trông mong nhìn Phó Thức Chu lên chiếc xe có con khủng long xấu xí cậu tặng phóng đi mất.

Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó, tối đó Kiều Lạc đáng thương vô cùng tự bôi thuốc mỡ, bọc kín chăn không ngủ được.

Ngày mai cậu không được nghỉ, sáu giờ là phải dậy đi học, nhưng cậu một chút cũng không buồn ngủ, vẫn cảm thấy Phó Thức Chu đi là để gặp đàn chị xinh đẹp đẹp kia.

Cậu nghĩ mà phát sầu, liệu dịch vụ gọi dậy ngày mai còn không ta, nhỡ đâu đi muộn phải làm sao bây giờ.

Cậu buồn bã, sau lại phát ngốc, cuối cùng ngẩn người, ôm lấy gối đầu Phó Thức Chu từng gối mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Vì thế ngày hôm sau Phó Thức Chu phải gọi tận ba cuộc mới gọi được người dậy.

Kiều Lạc chui trong chăn ôm gối đầu, mơ màng lẩm bẩm: "Em còn tưởng anh không để ý tới em nữa."

Rõ là nhóc con cáu kỉnh với mình, bây giờ liền quăng nồi chụp lên người hắn. Phó Thức Chu vừa bực mình vừa buồn cười, lạnh giọng: "Mau dậy đi, đi rửa mặt."

Kiều Lạc ấm ức: "Ò."

Phó Thức Chu trầm mặc, không kìm được hỏi: "Chân còn đau phải không?"

Kìm lại thì tốt rồi, vừa hỏi liền chọc phải rắc rối to. Kiều Lạc làm nũng chơi xấu, vừa tủi thân vừa dính rầm rì: "Chân đau ngực cũng đau, anh nói đi là đi, cũng mặc kệ em, cũng không dỗ em, đau chết em rồi đây."

Phó Thức Chu: "...Em lại quậy cái gì?"

Kiều Lạc vươn cành ô liu: "Anh dỗ em đi, sẽ không quậy nữa."

Ngón tay Phó Thức Chu nắm điện thoại đến trắng bệch, một câu dỗ dành cũng không thốt ra được, chỉ có thể cứng nhắc chuyển đề tài: "Đừng làm nũng, dậy đi."

Kiều Lạc "Ò" một tiếng, lưu luyến: "Vậy đi, em cúp đây."

Phó Thức Chu nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu cũng dịu xuống một chút nói: "Đi đi, tối anh đón em tan học."

***

Lớp vũ đạo tối của Kiều Lạc tám rưỡi tan học, đây là lần đầu tiên Phó Thức Chu đi đón cậu, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi liền ghé vào mua hộp sữa bò cho cậu.

Tập cả tối rồi sợ bị đói.

Cố ý mua loại ít béo, Kiều Lạc phải kiểm soát cân nặng, sợ hình thể không qua được bài kiểm tra.

Rót vào cốc giữ ấm, sợ uống lạnh sẽ đau bụng.

Kiều Lạc mỏng manh có đến nửa lý do là vì Phó Thức Chu, quen rồi.

Phó Thức Chu tới nơi liền gửi wechat cho Kiều Lạc, nói hắn đang ở bãi đỗ xe, nghĩ lúc lại sợ cậu không tìm được liền bổ sung thêm một câu tan học thì nhắn tin, hắn qua đón cậu.

Cách mười mấy phút Kiều Lạc nhắn tin, đầu tiên gửi một cái nhãn dán "Sà vào ôm", sau đó nói: [Em tan học rồi!]

Phó Thức Chu mím môi khẽ cười, nhóc con sức sống lại bắn tứ phía.

Kiều Lạc thật sự rất vui, hôm qua còn không thoải mái đều ném bay hết, thay đồ tập liền cầm cặp sạch chạy đi, rất giống bản live hiện trường "Nhào đến ôm".

Nhưng lúc đi tới cửa cầu thang liền có người gọi lại.

La bạn nữ tặng thư tình cho cậu, gián tiếp làm cậu bị đám lưu manh chặn lại.

Cô gái cũng đã thay đồ tập ra, mặc một bộ váy len trắng, đi một đôi giày thể thao sạch sẽ, trong ngực ôm hộp bánh quy, vô cùng ngượng ngùng nói: "Kiều Lạc, thực xin lỗi, tớ gây ra phiền toái cho cậu, những người đó... tớ cũng không biết mình dính líu từ lúc nào. Đây là bánh quy mẹ tớ làm, nói cho tớ để tớ tặng cậu coi như xin lỗi."

Nữ sinh áy náy lắm, lại cường điệu nhắc lại: "Rất xin lỗi."

Kiều Lạc cũng không phải một người tính toán chi li, huống chi ẩn trong xương cốt cậu vẫn luôn lịch lãm như ba Kiều, không nhìn nổi bạn nữ áy náy thành như vậy bèn nhận đồ tạ lỗi của đối phương, nghĩ một chút nói: "Cậu nhất định đừng để dính líu đến họ nữa."

Bạn nữ gật đầu thật mạnh: "Ba tớ sẽ đón tớ tan học, cậu tốt nhất cũng để người nhà đón nhé."

Kiều Lạc lập tức nghĩ đến Phó Thức Chu, lập tức liền không muốn tiếp tục trò chuyện, nhưng không thể không lễ phép bèn nói: "Anh tớ tới đón tớ."

Sau đó vừa quay đầu liền thấy Phó Thức Chu vừa cao vừa đẹp trai đứng ở cổng lớn,

Mắt Kiều Lạc piu một phát sáng rực, nghe thấy bạn nữ nói "Tạm biệt" cũng nhanh chóng bỏ lại một cậu"Tạm biệt" chạy về hướng Phó Thức Chu.

Phó Thức Chu... sắc mặt không được tốt cho lắm.

Cửa thang đối diện với cổng lớn, Kiều Lạc vai sát vai nói chuyện cùng bạn nữ ở dưới tầng, Phó Thức Chu đúng lúc đứng xem cả quá trình, góc độ còn siêu tốt. Nếu cho hắn cái camera có khi còn quay được cả bộ phim điện ảnh tình yêu ngây thơ vườn trường.

Cái loại đặc biệt tươi mát ấy.

Vì thế lúc Kiều Lạc còn cách hắn hai, ba bước Phó Thức Chu liền quay người, lạnh lùng trầm mặc đi phía trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải tới chỗ mình đỗ xe.

Kiều Lạc không rõ nguyên do, gọi: "Anh Chu Chu ơi?"

Phó Thức Chu khởi động xe, đưa bình giữ ấm cho cậu nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào."

Kiều Lạc thành thật cài dây an toàn, nhìn Phó Thức Chu đang mím môi, yếu ớt hỏi: "Anh không vui hở?"

Phó Thức Chu lái xe khỏi chỗ đỗ xe đáp: "Không, uống sữa đi."

Kiều Lạc chớp chớp mắt, uống vài hớp sữa, tâm trí mới sáng ra.

Cậu mượn hoa hiến phật đem hộp bánh quy tới trước mặt Phó Thức Chu – đương nhiên không phải có ý thức trình vật chứng ra – còn vui vẻ nói: "Cho anh ăn bánh quy được không?"

Phó Thức Chu giận đến thiếu chút nữa đạp phải chân ga, tự nhéo đùi mình kiềm chế, cự tuyệt: "Anh không ăn, em cũng ăn ít thôi, calo của bánh quy rất cao."

Thật ra Kiều Lạc không ăn bánh quy, nhưng nhìn mặt Phó Thức Chu càng ngày càng đen, cậu lại làm động tác càng bôi đen – tự mình cắn nửa miếng bánh quy, còn đánh giá: "Ăn khá ngon, không quá ngọt, chắc calo cũng không cao lắm, anh nếm thử nào ~"

Khóe mắt Phó Thức Chu liếc thấy Kiều Lạc sắp lệch lên cả người mình, lại nhìn ngón tay trắng nõn thon dài kia, sau đó nhìn thấy miếng bánh quy bị Kiều Lạc ăn mất một nửa.

Hắn hơi ngưng, nghiêng đầu cắn miếng bánh vào miệng.

—— Đem miếng bánh bị Kiều Lạc cắn mất một nửa nuốt vào miệng.

Đúng là không quá ngọt.

Phó Thức Chu nhai hai lần, nói: "Em ngồi yên, uống hết sữa đi."

Sau đó chấp nhận số phận nghĩ, nhóc con thật ngốc, nếu em ấy thật sự yêu sớm, làm sao còn quan tâm tới một anh trai hàng xóm có xuất hiện ở lễ trưởng thành của mình hay không chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net