Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Thức Chu bị thương chủ yếu ở vai và cánh tay, bàn tay và trên mặt cũng có một ít.

Ba mẹ Kiều không yên tâm, vẫn gọi bác sĩ quen bên khoa ngoại xin tư vấn, đồng thời xác nhận đi xác nhận lại Phó Thức Chu không bị đụng vào bụng và đầu rồi mới giúp hắn xử lý vết thương, sớm đi nghỉ ngơi.

Cả quá trình Kiều Lạc đều không có mặt.

Ba Kiều mẹ Kiều lo lắng cho Phó Thức Chu nên không phát hiện điểm khác thường, nhưng tâm Phó Thức Chu đều treo trên người Kiều Lạc lại cảm thấy không thích hợp.

Lúc trên xe nhóc con còn lo cho mình đến quắn lên, sao về nhà rồi lại không để ý tới mình nữa?

Nghĩ lại thì mấy vết thương xanh xanh tím tím này vẫn đừng để em ấy thấy thì hơn, đỡ cho lại muốn rơi lệ vàng.

Phó Thức Chu xử lý vết thương xong, rất tự nhiên đi tìm Kiều Lạc.

Muộn quá rồi, chắc chắn phải ngủ lại nhà họ Kiều, đương nhiên là ngủ trong phòng Kiều Lạc.

Phó Thức Chu không tránh hiềm nghi, Kiều Lạc quấn hắn thì hắn sẽ ngủ cùng Kiều Lạc, nhưng không cho Kiều Lạc chui vào chăn hắn.

Nhưng hôm nay hắn lên tầng đẩy cửa, vậy mà ngoài ý phát hiện Kiều Lạc khóa cửa rồi.

Phó Thức Chu: "...?"

Phó Thức Chu đứng ngoài cửa hồi tưởng, cảm thấy mình có trêu chọc gì Kiều Lạc đâu, vậy là tự mình đa tình nghĩ: Chẳng lẽ mình bị thương nên nhóc con tức giận?

Rồi lại tự ghen tuông cuồn cuộn nghĩ miên man: Hay là... cô nhóc tặng thư tình cũng bị quấy rối, nhóc con đang an ủi người ta?

Phó Thức Chu hít sâu, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, gọi: "Kiều Lạc?"

Kiều Lạc không động đậy, làm bộ mình ngủ say như chết.

Phó Thức Chu bất đắc dĩ, chỉ đành đi xin giúp đỡ của ba Kiều, lần đầu tiên trong đời phải ở phòng cho khách nhà họ Kiều.

Kiều Lạc khẩn trương muốn chết, sợ Phó Thức Chu lại nói gì nữa, cậu sẽ không thể giả bộ không nghe thấy được nữa.

Chờ nghe được tiếng động Phó Thức Chu xuống tầng Kiều Lạc mới nhẹ nhàng thở ra, mất hồn mất vía ngồi về giường, ánh mắt rời rạc.

Trước đây cậu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, hầu như đều lập tức gọi điện hoặc chạy vội sang hàng xóm làm nũng với Phó Thức Chu: "Anh Chu Chu ơi, làm sao bây giờ nha."

Nhưng mà lần này người làm cậu không biết phải làm sao lại biến thành chính bản thân Phó Thức Chu.

Chốc lát Kiều Lạc lại nghĩ tới vết thương của Phó Thức Chu, vừa lo lắng vừa áy náy bản thân tùy hứng nhốt Phó Thức Chu ngoài cửa, một lát lại nhớ tới gương mặt Phó Thức Chu, nhịp tim nhanh đến mức cậu không chịu nổi.

Cuộc sống đơn thuần vui vẻ của cậu nào đã đối mặt với vấn đề khó giải quyết như thế bao giờ, não gần như không dùng được, suy nghĩ rối thành cuộn len mà lại không biết đầu sợi giấu ở đâu, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng xin Baidu giúp đỡ.

Vấn đề: Nam sinh, muốn hôn anh của mình phải làm sao bây giờ?

Công cụ tìm kiếm cũng thiểu năng như cậu, kết quả hiện ra đều là "Thích anh trai của mình phải làm sao bây giờ?"

Hôn anh với thích anh trai có thể giống nhau sao?! (Đều là 亲哥哥)

Mà vốn dĩ Phó Thức Chu cũng chẳng phải anh trai cậu!

Không đúng, từ từ... Thích?!

Cậu thích Phó Thức Chu?!

Tìm được đầu sợi len rồi, kéo lấy sợi dây này, cuộn len rối trong đầu Kiều Lạc đột nhiên thông thuận, từng sợi len vừa rồi còn rối rắm đều treo một chữ "Thích" sáng lấp lánh.

Cậu thích Phó Thức Chu, hiển nhiên như vậy.

Cậu quá ỷ lại Phó Thức Chu, loại ỷ lại này trải qua mười mấy năm, lên men qua từng tháng năm dài đằng đẵng, trở thành yêu thích muốn ỷ lại cả đời bên người hắn.

Kiều Lạc không ngồi yên được nữa.

Cậu muốn hỏi Phó Thức Chu thật nhiều thật nhiều vấn đề, nhưng hàng đầu vẫn là muốn xem vết thương của hắn.

Anh Chu Chu của cậu, là người cậu vừa xác định tâm ý trong lòng, hôm nay vì bảo vệ cậu mà bị thương.

Kiều Lạc lặng lẽ mở cửa, trong nhà im ắng, trằn trọc cả đêm ba mẹ cậu cũng ngủ rồi, tối lửa tắt đèn, chỉ còn ánh trăng xuyên qua cửa sổ không kéo rèm, rải một lớp đường mịn lên sàn gỗ.

Kiều Lạc dẫm lên lớp đường mịn này chui vào phòng cho khách dưới tầng một, cũng hóa ngọt ngào.

Phó Thức Chu không khóa cửa, lúc Kiều Lạc chui vào hắn đang trả lời wechat.

Phòng cho khách chỉ có hắn, trên người bị thương nên Phó Thức Chu chỉ mặc một chiếc quần thể thao thoải mái hắn để ở nhà họ Kiều làm quần ngủ, để trần thân trên ngồi ở đầu giường. Buổi tối vốn dĩ phải về trường điều chỉnh thử một chương trình, kết quả lại náo loạn vào đồn cảnh sát, mất liên lạc một đêm, trong di động tồn rất nhiều tin nhắn bạn học gửi tới, hắn phải trả lời từng cái một.

Hồi bé Kiều Lạc đã từng nhìn thấy Phó Thức Chu cởi trần chơi bóng rổ, bọn họ cũng từng cùng đi bơi đi lặn, nhưng lúc này nhìn thấy Phó Thức Chu eo bụng da dẻ rõ ràng cậu vẫn đỏ mặt không hiểu vì sao, vừa mềm vừa ngọt gọi hắn: "Anh Chu Chu ơi."

Phó Thức Chu ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Lạc mặc một bộ áo ngủ lông nhung, áo ngủ vàng sáng bọc lấy thân người trắng nõn sạch sẽ như nắm bột mì, khuôn mặt nhỏ ửng sắc hồng nhạt như hoa đào, phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là mặc quần áo vào.

Thế nhưng quần áo ban đầu của hắn đều ném vào giỏ mang đi giặt rồi, trong tầm tay một cái áo thun cũng không có, vẫn cố tình đi tìm áo mặc vào thì có hơi kì quái, hắn chỉ có thể cố gắng không nhúc nhích, hỏi: "Sao thế?"

Kiều Lạc trả đũa: "Sao anh lại ngủ phòng cho khách."

Phó Thức Chu: "... Không phải em khóa cửa sao."

Kiều Lạc giả ngây thơ: "Em không có nha, chắc là tiện tay đấy, anh gọi em hả."

Cậu chui vào bên cạnh người Phó Thức Chu xem vết thương, đau lòng hỏi: "Anh Chu Chu anh có đau không?"

Hô hấp Kiều Lạc đều phả lên vai Phó Thức Chu, thân hình mềm mại cũng dựa thật gần, gần sát lên da thịt hắn. Cả người Phó Thức Chu đều không được tự nhiên, ném điện thoại sang một bên, ra vẻ tùy ý đứng lên mở tủ trong phòng tìm được một cái khăn tắm, vì vậy khoác lên người xong mới nói: "Không đau, không sao đâu."

Hắn duỗi tay xoa xoa Kiều Lạc đang nhắm mắt theo đuôi hắn, nói: "Không sao thật mà, đi ngủ đi."

Kiều Lạc túm tay hắn, ngẩng gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay lên, ánh mắt mềm mại: "Anh không cần em nữa sao?"

Đây đều là gì với gì đây, rõ ràng hắn mới là người bị nhốt ngoài cửa.

Phó Thức Chu làm bộ làm tịch hết cách, đành phải trở tay dắt tay cậu, đi theo Kiều Lạc ra ngoài nói: "Vừa nãy là nhóc con nào không mở cửa cho anh?"

Kiều Lạc dài giọng làm nũng: "Không biết nha."

Đã muộn lắm rồi, Phó Thức Chu đi theo vào phòng Kiều Lạc, tìm được áo thun oversize hắn để ở đây làm áo ngủ, sao đó dém chăn cho cậu, dỗ dành: "Tranh thủ thời gian ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, anh đưa em đi."

Nhưng Kiều Lạc không chịu ngủ.

Trong lòng cậu có tâm sự, giấu tâm tư nhỏ không muốn người khác thấy đi, nắm lấy góc chăn hỏi Phó Thức Chu: "Anh Chu Chu, nếu em làm sai chuyện gì, anh có đánh em không?"

Phó Thức Chu nửa nằm sấp tránh đè lên vết thương, nói: "Có."

Kiều Lạc mất mát một chút, lại không cam lòng hỏi: "Vậy anh sẽ không cần em nữa sao?"

Trong bóng đêm Phó Thức Chu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ hôm nay Kiều Lạc rất không thích hợp, chẳng lẽ thật sự có chuyện gì với bạn nữ kia, đang tự tiêm dự phòng cho mình?

Vậy là Phó Thức Chu không đưa ra lời khẳng định, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy sao?"

Kiều Lạc không đoán được đến cùng Phó Thức Chu có vậy hay không, mím môi nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy anh có người mình thích không?"

Phó Thức Chu mở to mắt, trong bóng tối nhìn chăm chú đôi mắt long lanh của Kiều Lạc, trong lòng vừa mềm vừa chua, trong nháy mắt liền muốn chiếm cậu làm của riêng, lại chỉ có thể giãy dụa lạnh nhạt nói: "Không có, em còn muốn mở radio tình cảm đêm khuya à? Mau ngủ đi."

Kiều Lạc hoàn toàn thất vọng rồi, anh Chu Chu của cậu không thích ai, anh Chu Chu của cậu không thích cậu.

Cậu bị Phó Thức Chu giáo huấn hơi nghiêm túc, ấm ức lắm, mũi cũng hơi chua xót, cực kì khó chịu nói: "Nhưng mà em có thích một người."

Tay Phó Thức Chu giấu trong chăn cuộn chặt thành nắm đấm, cả người cũng căng cứng, trong lòng ngoài thân đều muốn đau.

Xong rồi, hắn nghĩ, nhóc con thật sự thích cô bé kia, còn trịnh trọng muốn ngả bài với hắn như vậy.

Vậy hắn... phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net