Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lạc cảm thấy, dường như bản thân có thể lý giải tâm tình Phó Thức Chu lúc nhận được con khủng long trang trí kia – quả thực muốn đúm một trận với đối phương.

Nhưng Phó Thức Chu thật vất vả mới về được một chuyến, cậu không nỡ ầm ĩ với hắn, chỉ có thể bi phẫn hỏi: "Phó Thức Chu, anh cố ý đúng không?"

Cậu không muốn cãi nhau với Phó Thức Chu, nhưng Phó Thức Chu muốn oánh cậu.

Oắt con này muốn lật trời rồi phải không, không gọi anh (哥哥) còn chưa tính, bây giờ còn dám kêu cả họ cả tên hắn?

Phó Thức Chu nhìn mặt Kiều Lạc, tức cũng không có chỗ trút, oắt con mặt ấm ức nhìn hắn, Phó Thức Chu xác định với khẳng định chỉ cần hắn nói nặng một câu thôi, nhãi con này sẽ khóc ngay cho hắn xem.

Thế là Phó Thức Chu chỉ có thể bực bội nói: "Em học cho tốt đi."

Kiều Lạc ném sách lên giường hắn, bĩu môi ra điều kiện: "Học thì học, nhưng anh nghỉ hè phải về chơi với em."

Phó Thức Chu nhẫn nại nhịn tức hỏi: "Anh theo em chơi cái gì? Tự em không có bạn à? Lúc anh lớn bằng em đã sẵn lòng đi chơi với bạn bè, ngày nào cũng dính lấy anh làm gì?"

Kiều Lạc liền "Cạch" một phát quăng nồi cho hắn: "Em không có bạn, lúc bé chỉ thân với anh, quen biết đều là bạn của anh."

Nhãi con lại giở chiêu cũ, lần này còn thuận miệng nói dối.

Lúc Phó Thức Chu tốt nghiệp cấp 3, một đám muốn ra ngoài hát Karaoke, Kiều Lạc tốt nghiệp tiểu học cả ngày đều trộn trong nhà họ Phó liền ồn ào đòi đi theo.

Dùng lý do là: Từ nhỏ em đã dính anh rồi, không có bạn mà.

Đặt vào thời điểm ấy thì đây là lời nói thật.

Lúc Kiều Lạc lên mẫu giáo, nhà họ Kiều đưa đón hai đứa nhóc, hai đứa cơ bản là cùng nhau đi học cùng nhau tan trường.

Tan học Phó Thức Chu muốn làm bài tập, Kiều Lạc sẽ thực ngoan, tự mình ép thành chữ mã(马), thành thành thật thật ở bên cạnh xem Phó Thức Chu làm bài tập.

Chờ Phó Thức Chu làm xong bài tập, Kiều Lạc sẽ cọ cọ chui vào ngực Phó Thức Chu, đúng, trong ngực, ngẩng gương mặt tròn nhỏ như cái bánh gạo nếp lên, ngoan ngoãn hỏi: "Anh Chu Chu có thể xem hoạt hình với Lạc Lạc không nha?"

Phó Thức Chu đương nhiên sẽ không đồng ý: "Không thể."

Kiều Lạc tự chọc mặt nhỏ, không thèm xấu hổ nói: "Lạc Lạc ngoan như vầy, Lạc Lạc đáng yêu như như vầy, Lạc Lạc làm bài tập cùng anh Chu Chu."

Phó Thức Chu phân cao thấp với một nhóc thối: "Em có thể chọn không làm cùng anh."

Kiều Lạc vươn tay ôm cổ Phó Thức Chu, sau khi xác định mình có thể treo trên người Thức Chu liền chấp nhận nói: "Được mà, anh Chu Chu làm gì đưa Lạc Lạc theo là được."

Anh Chu Chu còn làm gì được?

Anh Chu Chu chỉ có thể xem hoạt hình cùng nhóc thối.

Tuy rằng sắc mặt tệ như kiểu người sống người quen đừng có lại gần.

Mấy năm đó thực không đành nhìn lại, ở cái tuổi mà chúng bạn cùng lứa đều chơi game, hắn lại phải ở nhà xem hoạt hình với nhóc con.

Nội dung mấy phim hoạt hình đó, quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của hắn.

Thế nhưng Phó Thức Chu cứ cứng rắn như vậy xem cùng Kiều Lạc 5 năm, tự thuyết phục bản thân đang cảm ơn nhà họ Kiều đưa đón hắn đi học, xem thẳng đến khi hắn tốt nghiệp cấp 3 không cần Kiều gia đưa đón nữa.

----- Chính xác mà nói, là lúc Kiều Lạc không còn thích xem hoạt hình nữa.

Lúc lên tiểu học, Kiều Lạc từng kết bạn với vài người.

Nhưng mà sau khi tan học bạn bè rủ cậu tới nhà cùng chơi máy chơi game, Kiều Lạc nói: "Anh Chu Chu của tớ chơi giỏi lắm, tớ về nhà chơi."

Bạn bè rủ cậu cuối tuần đến công viên chơi, Kiều Lạc nói: "Cuối tuần tớ mà đi chơi anh Chu Chu sẽ mắng tớ, tớ phải báo cáo lại."

Sinh nhật cậu mời bạn học đến nhà, kết quả cả quá trình một tấc không rời bám theo Phó Thức Chu nói nhỏ: "Quà sinh nhật của Lạc Lạc đâu? Anh Chu Chu không chuẩn bị sao?"

Há mồm ngậm miệng đều là anh Chu Chu.

Vì thế không ai muốn chơi với cậu.

Nhưng thật ra bạn bè Phó Thức Chu đều quen Kiều Lạc, thấy Kiều Lạc sẽ trêu Phó Thức Chu: "Ấy, đuôi nhỏ nhà cậu lại theo tới hả?"

Thấy Kiều Lạc vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, bạn của Phó Thức Chu đều rất thích cậu.

Còn đặc biệt thần tượng Kiều Lạc: "Lại đây, anh Lồng Bàn mua kem cho em."

Phó Thức Chu sẽ lập tức đen mặt túm vật trang trí hình người của mình lại: "Không được ăn, đau bụng lại ầm ĩ."

Lồng Bàn liền phải trơ mắt nhìn Kiều Lạc rời ánh mắt lưu luyến đang nhìn kem ly đi, khoe mẽ lấy lòng Phó Thức Chu: "Em không ăn nè."

Cho nên nếu là lúc Phó Thức Chu tốt nghiệp cấp 3 năm ấy, Kiều Lạc nói mình không có bạn bè hắn sẽ tin.

Nhưng mà hiện tại, Phó Thức Chu tốt nghiệp đã 3 năm rồi, hắn thả cái đuôi này ở nhà 3 năm, 3 năm! Kiều Lạc một đứa bạn mới cũng không có, lừa ai chứ?!

Phó Thức Chu tiểu học thì nhảy lớp, trung học trong top 10, thi đại học là Trạng Nguyên, sao có thể bị một oắt con đậu vớt cấp 3 lừa được. Vừa hé miệng muốn phản bác đã nghe thấy Kiều Lạc đếm đầu ngón tay: "Anh Lồng Bàn, anh Tiểu Béo, anh Tử Hằng,..."

Qua mỗi một người, mặt Phó Thức Chu lại đen thêm chút.

Đều là anh (哥) hết đúng không? Còn hắn thì nhất quyết "Phó Thức Chu"?!

Phó Thức Chu hít sâu, lại hít thật sâu, lạnh lùng cắt ngang Kiều Lạc đang như Đường Tăng niệm kinh: "Mấy anh trai này của em đều đang đại học năm 3, nghỉ hè không ai về, em muốn tìm người chơi sẽ thừa anh lại."

Kiều Lạc không biết một chuỗi lời của mình làm Phó Thức Chu tức muốn chết, khùng khùng zui zui lăn lộn một vòng trên giường hắn: "Có mình anh là đủ rồi."

Phó Thực Chu đập mông cậu: "Đi tắm đi."

Kiều Lạc được sủng mà kiêu*, hếch mũi lên mặt, nói chơi xấu liền chơi xấu, hai cái chân dài vừa nhỏ vừa trắng đá chăn của người ta rối thành một nùi: "Không đi không đi không đi đấy ờ, lêu lêu lêu."

*Câu gốc: 见杆就爬 tớ cũng không biết cắt nghĩa thế nào cho chính xác hic

Phó Thức Chu quét mắt nhìn cái giường lộn xộn của mình, thâm trầm uy hiếp: "Không đi?"

Kiều Lạc úp gối lên mặt, tiếp tục phá giường người ta: "Không đi, lêu lêu lêu."

Oắt con muốn lên trời rồi, không dạy bảo không được.

Phó Thức Chu kéo gối vất qua một bên, tiện tay kéo người lên: "Anh thấy em quên chuyện hồi lớp 5 bị anh quăng vào bồn tắm rồi."

Sấm sét giữa trời quang, đập tỉnh Kiều Lạc.

Kiều Lạc lộn cá chép bật mình bò dậy, thành thành thật thật dẫm dép lê rầu rĩ vào phòng tắm.

------ Phó Thức Chu bảo quăng là quăng thật, quăng xong còn lột quần áo cậu, động tác thô bạo vô cùng.

Kiều Lạc lớp 5 chỉ thấy mình như gà bị nhổ lông, không sao hết. Nhưng Kiều Lạc 16 tuổi lại biết xấu hổ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net