Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Chiêu Bình bước vào toà án hình sự, lần đầu nhìn thấy Thúc Lăng.

Đối phương mặc T shirt cotton màu xám, bên ngoài mặc áo may ô màu cam chế phục của trại tạm giam. Nghe thấy động tĩnh, Thúc Lăng quay đầu, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn mà lại lộ liễu hung ác. Gã nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu Bình, ánh mắt trần trụi viết đầy căm hận cùng áp chế.

Thẩm Chiêu Bình nhìn gã, ánh mắt đạm nhạt, không có quá nhiều tâm tình, như là đang nhìn rác thải.

Hắn chuẩn bị mọi thứ cực kỳ đầy đủ, mỗi một phân đoạn đều tỉ mỉ suy tính qua, chứng cứ cũng bố trí đầy đủ mà thuyết phục. Luật sư bào chữa vẫn kiên trì biện hộ là tự vệ. Thẩm phán thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, nghe rất nghiêm túc. Thẩm Chiêu Bình vốn tưởng nắm chắc nhưng cuối cùng tuyên án cư nhiên là tự vệ chính đáng, không phải tự vệ vượt mức.

Thúc Lăng được thả ra. Gã không lập tức rời đi mà đi tới chỗ công tố ngồi, hơi cong người, hai tay chống bàn, nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Chiêu Bình: "Kiểm soát Thẩm, kiến nghị cân nhắc mức hình phạt là tử hình, không khỏi quá độc ác đi?"

 Thẩm Chiêu Bình không tránh né ánh mắt của gã, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ kháng tụng."

Thúc Lăng cười cười. Nụ cười kia hiển nhiên không phải thật tâm, vết sẹo trên thái dương giật giật, ngược lại càng nham hiểm. Gã thẳng người dậy, lại nhìn Thẩm Chiêu Bình vài lần, quay người nói: "Tùy anh."

Thẩm Chiêu Bình thu thập lại chứng cứ, tới bữa trưa, hắn ở nhà ăn lấy vài món, ăn chưa được mấy miếng, Phó kiểm soát trưởng đã ngồi xuống cạnh hắn: "Chiêu Bình, ta nghe nói vụ án buổi sáng nhất thẩm xử tự vệ?"

Thẩm Chiêu Bình gật đầu: "Đúng thế."

Phó kiểm soát trưởng hỏi hắn: "Cậu định làm thế nào?"

Thẩm Chiêu Bình không chần chờ: "Tôi hy vọng có thể kháng tụng."

Phó kiểm soát trưởng không nói nên hay không, chỉ là trầm mặc một chút rồi nói: "Vụ án này vẫn luôn là cậu chủ sự, cậu rõ các chi tiết vụ án nhất, tôi cũng không xen vào nhiều. Nếu như cậu cảm thấy nhất thẩm xử có vấn đề, vậy cứ làm theo ý cậu đi."

Thẩm Chiêu Bình uống canh, lau khô miệng mới nói: "Không vội, bản án vẫn chưa định, vẫn còn thời gian. Nếu có thể, tôi muốn mở một hội thảo đơn giản, nghe ý kiến những người khác."

Phó kiểm soát trưởng lộ ra một chút ý cười, gật đầu nói: "Được."

Rất nhanh tan làm, Thẩm Chiêu Bình nhận được điện thoại của Thẩm Thắng, bảo hắn hôm nay về nhà ăn cơm. Thẩm Chiêu Bình đáp ứng, vòng xe hướng về nhà. Đi được nửa đường lại nhận được điện thoại bên viện, nói là xảy ra một số chuyện, bảo hắn nhanh chóng tới.

Thẩm Chiêu Bình không thể làm gì khác hơn là vòng lại, gọi điện cho Thẩm Thắng, nói là sẽ đến muộn, bảo bọn họ ăn trước. Thẩm Thắng có chút không cao hứng, hỏi hắn: "Làm cái gì?"

Thẩm Chiêu Bình nói: "Ba, là việc trong viện."

Thẩm Thắng liền thôi, dặn dò: "Công tác trọng yếu. Xong xuôi lại trở về."

Chờ Thẩm Chiêu Bình đi ra khỏi viện đã sắp chín giờ, Cố Học Song cùng hắn đồng thời từ đơn vị đi ra, ngáp một cái, hỏi: "Thẩm Kiểm, về thế nào? Tôi chở cậu nhé?"

Thẩm Chiêu Bình liếc nhìn thời gian, nói: "Không cần, tôi có lái xe."

Cố Học Song liền nói: "Đi đường cẩn thận."

Lúc này trời đã rất tối nhưng xe trong nội thành vẫn rất nhiều. Thẩm Chiêu Bình đã quen, vòng đi đường khác, xe quả nhiên ít hơn. Đi được nửa đường, hắn nghe thấy một tiếng vang kỳ quái, tiếp đó xe cũng có chút bất ổn .

Thẩm Chiêu Bình ngừng xe bên lề đường, xuống kiểm tra tình hình, bánh phải phía sau đâm mấy cái đinh, đã xẹp xuống không ít. Tình huống này khẳng định không có cách nào tiếp tục đi, trên xe có chuẩn bị lốp nhưng Thẩm Chiêu Bình căn bản không có kinh nghiệm thay.

Hắn dùng di động tra cách thay, không quá chắc chắn mình có thể một lần thành công. Đứng một lúc, Thẩm Chiêu Bình gọi cho Cố Học Song.

Cố Học Song âm thanh ép tới rất thấp: "Thẩm Kiểm, làm sao vậy?"

Thẩm Chiêu Bình do dự một chút, hỏi: "Cậu ở đâu vậy?"

Cố Học Song nói: "Rạp chiếu phim, làm sao vậy?"

Thẩm Chiêu Bình nghe thấy bên kia có âm thanh oán giận của cô gái: "Cố Học Song, anh xem phim có thể đừng gọi điện thoại hay không a?"

Cố Học Song nói "Được được được", rồi xin lỗi Thẩm Chiêu Bình: "Xin lỗi, bạn gái của tôi đang giận dỗi."

Thẩm Chiêu Bình dừng một chút, nói: "Cậu xem đi, không có việc gì , đã giải quyết."

Hắn cúp điện thoại, đứng ven đường lẳng lặng thổi hơi. Bận bịu cả ngày, buổi trưa cũng không ngủ, Thẩm Chiêu Bình cảm thấy uể oải, thậm chí có chút đau đầu.

Đèn xe đang tới chiếu vào mặt hắn, Thẩm Chiêu Bình đôi mắt bị chói, giơ tay cản lại. Xe kia chậm rãi dừng lại sau xe hắn, Thẩm Chiêu Bình híp mắt nhìn sang, một nam nhân ngồi chỗ tài xế, cao khoảng mét chín, hình dáng phản quang cao lớn mà kiên cường.

Thẩm Chiêu Bình theo bản năng lui một bước.

Thúc Lăng nhìn thấy động tác của hắn, dừng lại, cười lạnh nói: "Thẩm Kiểm, sợ tôi à?"

Thẩm Chiêu Bình nhíu nhíu mày: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Thúc Lăng liếc mắt nhìn bánh xe của hắn, ngay lập tức liền rõ ràng tình huống thế nào: "Không biết đổi?"

Thẩm Chiêu Bình vốn là hai tay đều cắm ở trong túi áo khoác, lúc này đã lấy ra , có chút cảnh giác đứng thẳng: "Cậu làm sao sẽ xuất hiện ở đây?"

Thúc Lăng "Ha" một tiếng, tiến về trước hai bước, cơ hồ muốn dán lên Thẩm Chiêu Bình, cúi đầu nhìn hắn, ngữ khí trào phúng: "Làm sao, thẩm phạm nhân a? Cảm thấy tôi tính toán được Thẩm đại kiểm sát đêm nay lái xe đường này nên sớm rải đinh trên đất, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ?"

Thẩm Chiêu Bình biết chính mình phản ứng quá khích. Hắn lúc thường về chỗ mình ở không đi đường này, Thúc Lăng căn bản không có khả năng là cố ý theo tới, trùng hợp mà thôi. Nhưng Thẩm Chiêu Bình đáy lòng nhìn không lọt Thúc Lăng loại lưu manh này, không muốn xin lỗi, hắn trầm mặc một lát, chỉ nói: "Cậu hiểu lầm."

Thúc Lăng cách hắn quá gần, cho nên Thẩm Chiêu Bình có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của hắn. Hắn dời ánh mắt, hướng bên cạnh đi mấy bước, kéo cửa xe bên điều khiển.

Thúc Lăng nhìn động tác của hắn, hỏi: "Định lái thế đi?"

Thẩm Chiêu Bình "Ừ" một tiếng.

Thúc Lăng không lên tiếng. Thẩm Chiêu Bình ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, khởi động xe, mới vừa đem chân để lên chân ga, cửa xe liền bị gõ hai tiếng.

Thẩm Chiêu Bình nhấn kính chắn xuống, Thúc Lăng cúi người, lại dùng ngón tay gõ gõ cửa xe, ra lệnh: "Xuống xe."

Thẩm Chiêu Bình nhíu mày lại, còn chưa mở miệng, Thúc Lăng đã đứng dậy, nói một câu: "Tôi giúp anh đổi."

Thẩm Chiêu Bình không tin gã, nhưng ngạnh lái đi cũng quá không an toàn. Đang lúc do dự, Thúc Lăng thấy hắn không nhúc nhích, không nhịn được kéo cửa xe của hắn ra, lạnh lùng nói: "Động tác nhanh lên, thừa dịp tôi còn chưa hối hận lấy đức báo oán, xuống xe."

Thẩm Chiêu Bình dừng một chút, cởi đai an toàn xuống xe. Hắn nhìn thấy Thúc Lăng xoay người về phía xe của gã mở cốp nhấc theo thùng dụng cụ đến gần.

Thúc Lăng đem thùng dụng cụ để dưới đất, nhìn về phía Thẩm Chiêu Bình: "Đem cái kích và lốp xe phòng hờ tới cho tôi."

Thẩm Chiêu Bình đi lấy , đưa cho gã. Thúc Lăng ngồi xổm người xuống, thuần thục dùng cờ lê vặn đinh ốc ra, lại dùng cái kích nâng xe ô tô lên. Thẩm Chiêu Bình không giúp được gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn, Thúc Lăng chê hắn vướng bận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí không tốt: "Đứng sang bên đi, chắn hết ánh sáng."

Thẩm Chiêu Bình không nói gì, lui về phía sau hai bước.

Thúc Lăng đột nhiên cảm thấy gã nói cái gì Thẩm Chiêu Bình đều nghe rất thú vị, liền nói: "Sững sờ làm gì, hỗ trợ a."

Thẩm Chiêu Bình ngơ ngác, hỏi: "Giúp thế nào?"

Thúc Lăng một bên vùi đầu tháo đinh ốc vừa nói: "Đốt cho tôi điếu thuốc."

Thẩm Chiêu Bình đối với yêu cầu vô lý này cảm thấy khó mà tin nổi, cau mày nhìn về phía gã.

Thúc Lăng "Sách" một tiếng, ngẩng đầu lên cố ý bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn: "Đốt điếu thuốc làm mệt Thẩm đại kiểm sát sao? Không nhìn thấy hai cái tay của tôi đều mẹ nó bẩn à?"

Thẩm Chiêu Bình trầm mặc một lát, hỏi: "Thuốc ở chỗ nào?"

Thúc Lăng cúi đầu: "Túi áo khoác bên trái."

Thẩm Chiêu Bình luồn vào túi hắn, lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra, đốt một điếu thuốc đưa tới. Thúc Lăng trực tiếp há mồm ra, ra hiệu bỏ vào trong miệng.

Thẩm Chiêu Bình sắc mặt lạnh, trầm giọng: "Thúc Lăng, đừng quá phận."

Thúc Lăng liếc hắn một cái, tự mình ngậm vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Thật mẹ nó cao giá."

Bất quá khoảng mười phút, Thúc Lăng đã đứng lên, vỗ tay một cái: "Xong rồi."

Thẩm Chiêu Bình kiểm tra một chút, xác nhận không có vấn đề cũng đứng lên, nói : "Cảm ơn."

Thúc Lăng nhìn khuôn mặt liệt của hắn, bất thình lình hỏi: "Vẫn muốn kháng tụng sao?"

Thẩm Chiêu Bình hơi ngẩng đầu lên nhìn gã, lạnh nhạt trả lời: "Công và tư hai chuyện khác nhau."

Thúc Lăng nheo mắt nhìn hắn, hơi khói quanh quẩn giữa hai người, hun đến người ta không mở mắt nổi. Thẩm Chiêu Bình bị sặc ho khan hai tiếng, Thúc Lăng tay cầm điếu thuốc, hút một hơi, phun ra một vòng khói , dựa vào xe mình, âm thanh có chút mơ hồ: "Thật muốn giết anh."

Thẩm Chiêu Bình cũng không sợ, gió đêm thổi tóc hắn có chút rối, hắn giơ tay vuốt hai cái, quay người lên xe: "Trước đó tôi sẽ  đem cậu tống vào ngục giam."

Thúc Lăng nhìn xe của hắn đi xa, đứng tại chỗ đem thuốc lá trong tay hút xong. Gã tiện tay đem tàn thuốc ném đi, ngồi vào trong xe, bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm Thẩm Chiêu Bình nghe gã bảo giúp đốt thuốc, biểu tình kinh ngạc mang theo chút  trống rỗng thì không khỏi cười cười. Gã đánh vô-lăng, tự nhủ: "Bạch nhãn lang."

【 Thúc Lăng hiện tại: Thật muốn giết anh

Thúc Lăng sau này: Thật muốn làm chết anh

Thật là thơm thật là thơm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1 #dammy