Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối mặt với sự nghi ngờ của tên tiểu đệ, Thịnh Hạ cuống quít: "Tôi... nhà tôi ở ngay gần đây, tôi thực sự là đi ngang qua..."

Cô túng quẫn cúi thấp đầu, thanh âm sợ hãi, bị dọa tới mức trắng cả khuôn mặt nhỏ, thoạt nhìn thật sự giống như chỉ là một người qua đường vô tội. Nhưng tên tiểu đệ bởi vì mới vừa bị giáo huấn, trong lòng nghẹn cháy, không chịu thả cô đơn giản như vậy, khăng khăng cho rằng cô tới tìm Lăng Trí, có khi hai người còn là người yêu của nhau cũng nên.

Thịnh Hạ trời sinh tính tình nhát gan, còn bị mắc chứng sợ giao tiếp mức độ nhẹ, lúc này tuy thật sự sợ hãi, nhưng nghe mấy lời đó, trong lòng vẫn cảm thấy thật rộn ràng.

Cái gì mà người yêu của cậu ấy chứ... Ai da..

"Trong đầu mấy người ngoài yêu đương với phân, còn có thứ gì khác không?" Lăng Trí lại chỉ lạnh nhạt hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, "Đừng mẹ nó nói lung tung với người qua đường, muốn đánh thì đánh nhanh lên, không đánh thì tôi đi."

"Mày nói không phải liền không phải à? Lão tử càng không tin!" Tên tiểu đệ nói xong liền thô lỗ đẩy Thịnh Hạ một cái. Thịnh Hạ đứng không vững, tập tài liệu trong tay bay ra ngoài, đề thi rơi đầy đất.

Thịnh Hạ hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt Lăng Trí đã trầm xuống, đi tới gần đá thẳng vào chân của tên tiểu đệ.

Tốc độ của anh cực nhanh, tên tiểu đệ phản ứng không kịp, bị đạp trúng, tức khắc nhảy dựng lên: "Lăng Trí tao đ*t mẹ mày!"

Tên to con và mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh, hung hăng cầm gậy bóng chày vây quanh phía Lăng Trí.
Khung cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn.

Lăng Trí vừa đối chiến với bọn họ vừa quay đầu lại hướng Thịnh Hạ quát: "Còn thất thần làm gì? Chạy mau!"

Anh vốn là đứng ngược hướng ánh sáng, lúc này quay đầu, ánh đèn mờ nhạt tức khắc chiếu sáng khuôn mặt anh.

Đó là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp đến mức đánh thẳng vào giác quan của người đối diện.

Mày rậm, hốc mắt sâu, mũi cao, độ dày môi vừa phải, đôi mắt không lớn nhưng hình dạng hoàn hảo, khóe mắt hơi hơi hướng lên, lông mi thật dài, là một đôi mắt đào hoa điển hình.

Thịnh Hạ không kịp đề phòng mà đỏ mặt.

Ngay cả nửa điểm chống cự đối với khuôn mặt này cô cũng không có. Tuy rằng lúc này ánh mắt anh âm trầm, mặt tràn ngập vẻ gặp phiền phức, trên người cũng không còn hơi thở dương quang trương dương của thiếu niên ngày trước....

Nhưng, vẫn là rất đẹp trai.

Bất quá lúc này không phải thời điểm ngồi si mê, cô nhanh chóng hồi thần, cắn môi, sau đó nuốt nước bọt vươn một đôi cánh tay trắng mềm nhỏ nhắn...

"Bịch!"

Vừa lúc đang chuẩn bị đánh lén Lăng Trí từ phía sau, lại bị người ta vung qua vai rồi quăng ngã, tên tiểu đệ vừa nằm trên mặt đất vừa mê man...

"......"

Đã xảy ra chuyện gì?

"Tao...... đệch?!" Tất cả mọi người khiếp sợ mà nhìn về phía Thịnh Hạ thần sắc hoảng loạn bất an, nhưng vừa rồi lại thuận thế cho tên tiểu đệ  một quyền.

Ngay cả Lăng Trí đều trong nháy mắt ngây dại.

Cô nàng bàn trước nghèo túng ngày nào, bình thường ngay cả nói chuyện với người khác cũng không dám nói nhiều, vậy mà lại động thủ đánh người, còn đem người ta đánh nằm bẹp?!

"Cậu......"

"Tớ... tớ học taekwondo vài năm" Chỉ là chưa từng lấy ra sử dụng bao giờ. Thịnh Hạ run giọng nói xong, nhéo bàn tay vì khẩn trương mà mồ hôi đầm đìa, lại không hề tính toán chạy trốn.

Một đối năm, đối phương còn cầm vũ khí, tình cảnh của nam thần quá nguy hiểm, cô không thể để mặc anh một mình.

Lăng Trí: "......"

Anh chẳng biết nên nói gì, lấy lại tinh thần, thấy mấy tên ngu ngốc kia còn đang sững sờ, bèn nhân cơ hội đoạt lấy gậy bóng chày trong tay bọn họ, vung lên đập bọn họ vài cái.

Thịnh Hạ thấy vậy cũng học theo, huơ đôi nắm tay nhỏ thoạt nhìn mềm oặt, gia nhập cuộc chiến.

Tên to con cùng các tiểu đệ bởi vì kinh ngạc mà mất tiên cơ, cuối cùng bị ấn ở trên mặt đất: "......"

Này mẹ nó là cái thể loại phát triển tình huống kiểu gì?!

***

Đi quần ẩu người ta, rốt cuộc lại kết thúc bằng việc chạy trối chết.

Từ xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng tên to xác tức giận mắng tiểu đệ: "Đã bảo mày thả con bé đó mà không nghe! Bây giờ hay rồi chứ? Tao gần như bị nó quăng hỏng luôn rồi!"

"Ai nghĩ tới con bé chết tiệt kia lại từng học võ cơ chứ! Mông của em cũng bị nó quật gần như nứt thành tám cánh rồi"

Nghe thanh âm của tên tiểu đệ đã ủy khuất đến mức gần như phát khóc, Lăng Trí: "......"

Anh đột nhiên có chút buồn cười.

Nhưng ý cười kia cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng bị sự mỏi mệt của cả một ngày nuốt chửng lấy.

Lăng Trì  xoa xoa cánh tay phải vừa rồi bị một gậy vụt trúng, cúi đầu nhìn người từng là bạn học ngồi bàn trước mình đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đống đề thi rải rác, trầm mặc một lúc, sau đó khom lưng giúp cô.

Tim Thịnh Hạ đập như trống bỏi, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vừa khẩn trương vừa hưng phấn hồi tưởng mọi chuyện vừa xảy ra.

Cô vừa mới! Cùng nam thần! Kề vai! Chiến đấu!

Đang kích động, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, Thịnh Hạ theo bản năng tìm di động của mình, lại thấy thiếu niên bên cạnh tiếp điện thoại: "Alo?"

"Tiểu Trí à, là dì Vương đây. Có chuyện này, hôm nay hộ sĩ đem hóa đơn chữa bệnh đến, nói là tiền viện phí con ứng trước đến bây giờ đã dùng hết rồi. Cháu không phải từng nhắc dì nếu hết rồi thì nhắc cháu sao, vốn dĩ chiều nay dì định gọi điện cho cháu, sau đó lại bận khám cho người bệnh khác nên quên mất chuyện đó......"

Hai người đang ngồi gần nhau, người bên đầu dây bên kia lại nói chuyện khá lớn tiếng, Thịnh Hạ nghe được rõ mồn một. Lăng Trí cũng sửng sốt một lúc, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, đứng lên đi sang phía bên cạnh vài bước.

"Vâng, dì Vương......"

Anh đè thanh âm của mình xuống còn rất nhỏ, Thịnh Hạ nghe không rõ, nhưng lại biết lúc này anh nhất định đang nhíu mày, rũ mắt, vẻ mặt mỏi mệt và bực bội.

Nửa năm trước, tập đoàn Lăng thị tuyên bố phá sản, cha anh nhảy lầu qua đời, mẹ lại bởi vì bệnh tim nên nằm viện, Lăng Trí không thể không bỏ học đi làm, nuôi sống bản thân và hai đứa em song sinh, kể từ lúc đó, anh thường xuyên có vẻ mặt như vậy.

Thịnh Hạ rất đau lòng, muốn đi an ủi anh, lại không dám, chỉ có thể chậm rì rì nhặt xấp đề,  vểnh tai nghe động tĩnh phía bên đó.

Chỉ trong chốc lát, Lăng Trí đã trở lại, Thịnh Hạ vội nhặt tờ đề cuối cùng còn nằm ở trên mặt đất, đứng lên.

Sắc mặt của anh so với lúc trước có thêm vài phần mệt mỏi, giữa hai chân mày nhăn lại càng sâu, Thịnh Hạ biết, anh nhất định đang phiền lòng vì phí nằm bệnh viện của mẹ. Cô mím môi, định nói "Tớ có tiền, có thể giúp cậu", nhưng lời nói đến bên miệng, lại không thể thốt ra-- tuy rằng từng là bạn học ngồi gần nhau hai năm, nhưng hai người thật sự không thân thiết, làm cô không biết nên mở lời như thế nào.

"Nhà cậu ở chỗ nào?"

Đang rối rắm, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi. Thịnh Hạ sửng sốt, theo bản năng chỉ sang phía con ngõ nhỏ.

...... Nhà ở phía bên kia làm sao có thể đi ngang qua chỗ này được? Lăng Trí nhíu mày nhìn cô một cái, nhưng không nhiều lời, chỉ áp xuống phiền muộn trong lòng, nói: "Đi thôi."

"A?" Thịnh Hạ mê mang chớp mắt một cái, rồi sau đó mới phản ứng lại là anh đang có ý muốn đưa cô về nhà. Mặt cô đỏ lên, liên tục xua tay, "Không cần không cần, tớ có thể tự trở về được mà ......"

Lăng Trí tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Nhanh lên."

Lúc này tâm tình anh không tốt, cảm thấy phiền phức, nếu không phải vì đã quá muộn, sợ cô là con gái về nhà một mình sẽ không an toàn, anh tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện.

"...... Ừm." Thịnh Hạ túng quẫn im lặng.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi con hẻm nhỏ tối đen, bước qua đường. Thịnh Hạ trộm nhìn lén sau gáy anh, trong lòng như có một đoàn kiến đi qua lại, rục rịch khó chịu tới mức không nói lên lời.

Cô muốn giúp anh.

Nhưng mà, biết mở miệng như thế nào đây?

Hai người thật nhanh chóng dừng lại ở một căn nhà được trồng đầy hoa cỏ xung quanh.

Căn nhà này không lớn, cổng sắt màu đen, phía sau trồng một cây hoa trà tươi tốt, cao hơn cả tương vây xung quanh, trên các cành cây vươn ra phía ngoài chi chít những đóa hoa đỏ thắm đẹp đẽ.

"Tớ... tới nhà tớ rồi," Thịnh Hạ rối rắm nhìn anh, nhỏ giọng nói, "Bạn học, cảm ơn cậu."

Lăng Trí không có gì biểu tình gì, "Ừ" một tiếng, quay đầu bước đi luôn.

Thịnh Hạ nhìn bóng dáng anh, sốt ruột đến mức vần vò tai của mình, xoa xoa, cô đột nhiên nghĩ tới, tầm mắt dừng ở tập tài liệu thật dày trong tay.

Có rồi!

"Khoan, từ từ đã!"

Lăng Trí nghe tiếng cô, dừng chân, không kiên nhẫn nghiêng đầu nhìn: "Có chuyện gì?"

Thịnh Hạ lấy hết can đảm, ôm trong tay tập tài liệu, đi qua: "Thuê...... thuê người làm hộ bài tập, bạn học, có muốn nhận không? Tiền lương một tháng năm ngàn...... Không, mười ngàn tệ!"

Lăng Trí ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống. Hung tợn nhìn chằm chằm Thịnh Hạ không nói gì, sau một lúc lâu mới cười lạnh, nói: "Cậu nên cảm thấy may mắn đi, tôi không đánh con gái."

Thịnh Hạ: "......???"

Hơi thở bén nhọn của thiếu niên vờn quanh, làm cô nhịn không được mà lui một bước về phía sau. Thịnh Hạ nhìn hắn, vừa sợ hãi vừa khó hiểu, đỏ bừng cả mặt mà nói ra: "Tớ...... tớ nói gì sai sao?"

Vì sao lại muốn đánh cô?

Nghe hỏi, Lăng Trí chậm chạp chớp mắt một cái.

Mẹ nó...... Vì sao không phải cậu là người rõ ràng nhất à!

"Này, bạn học ơi?"

Thấy ánh mắt cô mờ mịt, vẻ mặt hoảng sợ, giống như không hề có ý tứ trào phúng hay trêu chọc mình, Lăng Trí trầm mặc một chút, thở sâu áp xuống tức giận trong lòng, hỏi: "Cậu vừa rồi nói vậy, không phải là giỡn chơi?"

"Đương nhiên không phải!" Thịnh Hạ tuy nhát gan nhưng lại không hề ngốc nghếch, nhanh chóng hiểu ra có lẽ nam thần đã hiểu sai  ý của mình, vội mở tập tài liệu ra, lắp bắp giải thích, "Tớ, tớ nghiêm túc đấy! Tớ học mỹ thuật, nhưng học kỳ 1 đề thi cho vẫn là đề chung, có rất nhiều môn giao bài tập, nhưng tớ làm chậm, bài tập trong kì nghỉ đông ...... Sắp tới khai giảng mất rồi, tớ, tớ sợ không kịp làm, nhưng mà bạn học Lăng, cậu có thành tích tốt, lúc trước làm bài tập rất rất nhanh, cho nên tớ, tớ mới nghĩ đến......"

Cô có chút không dám nói ra lời tiếp theo đó, dừng một chút mới nhỏ giọng: "Tớ thật sự không có ý lấy cậu ra làm trò đùa."

Nhìn chồng đề thi phần lớn vẫn còn trắng tinh trên tay cô nàng, Lăng Trí: "......"

Nghĩ có thể là vừa rồi mình nói tiền lương quá cao, không phù hợp với lẽ thường, nên mới làm anh có cảm giác bị trêu đùa. Thịnh Hạ nắm chặt tay, một lần nữa lấy hết can đảm nói: "Tiền lương, tớ, tớ  vừa mới nói sai,  không phải một tháng mười ngàn, là một học kỳ mười ngàn, cậu cảm thấy thế nào?"

Lăng Trí: "......"

Khóe miệng Lăng Trí hơi co giật, nhìn thiếu nữ trước mặt đang nghiêm túc chăm chú nhìn mình, nhất thời cũng không biết nói như thế nào.

Cô tính cả một học kì tiếp theo đều không làm bài tập sao?

Đã học tới lớp 12, cũng sắp phải thi đại học, như vậy không sợ bị trượt sao?

Quan trọng nhất chính là......

"Cậu có tiền?"

Trong ấn tượng của anh, bạn học ngồi trước anh này điều kiện gia đình không tốt lắm, không chỉ quần áo, cơm nước thường ngày đều phải tiết kiệm, anh còn từng thấy cô lúc tan học nhặt chai lọ về nhà, bộ dáng lại luôn giống như bị người ta bắt nạt, bây giờ lại lấy từ đâu ra khẩu khí lớn như thế?

------------------------------------------------------------------------------

Tác giả:

Nữ chính: Cậu chẳng biết gì về số tiền mà tớ có hết, hì hì...

Nữ chính hiện tại học kém, nhưng có nam chính học bá ở bên, cô sẽ sớm tiến tới huy hoàng =v=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net