Song Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phong Tín cứng đờ, chỉ thấy bên tai nhận lấy hơi thở ấm áp.

"Vì cái gì?"

"Phong gia ban cho ta một chữ Tín, ta không thể vi phạm tín nghĩa, cứu bằng hữu là bổn phận của ta."

Mộ Tình ngây ngẩn cả người. Y nhận ra một sự thật bi ai, tình cảm trong lòng thay đổi, chỉ có mỗi mình y mà thôi.

"... Ra ngoài." Mộ Tình kéo chăn qua đầu, nhàn nhạt nói.

Phong Tín trầm mặc. Kỳ thực hắn hiểu rõ, câu trả lời mà Mộ Tình muốn không phải là cái này, nhưng hắn không biết, ngoại trừ câu đó ra thì còn có thể trả lời thế nào được. Phong Tín cảm thấy dù cho hắn có nói ra sao thì cũng không làm nên chuyện gì, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Khóe miệng Mộ Tình nâng lên, nở một nụ cười tự giễu, cưỡng chế cảm giác chua xót đang dâng trào.

Không thể tránh né.

Không có thuốc chữa. 

——————————————————————————

Thỉnh thoảng Mộ Tình sẽ nhớ lại chút chuyện của tám trăm năm trước, nhưng càng nghĩ số lần càng tăng, càng phát hiện nhiều thứ mất đi trong hành trình tám trăm năm đã không bao giờ có thể tìm lại được.

Tỉ như, nụ cười rạng rỡ trên dung mạo thiếu niên.

Thiếu niên khoác lên chiến phục Thần Võ, mất đi vẻ ngây ngô ngu đần, chỉ bằng một cái liếc mắt đã có thể khiến kẻ địch run rẩy, nụ cười xán lạn thay bằng tiếu ý bất cần.

Lạc quan trong mắt thiếu niên dần trở thành trưởng thành ổn trọng. Thiếu niên cũng thừa nhận mình từng có những suy nghĩ trống rỗng ngây thơ.

Ngây thơ, là đánh giá của Mộ Tình dành cho Phong Tín. Nhưng từ trước đến giờ, Mộ Tình không nghĩ tới Phong Tín cũng tán đồng điều đó.

Hắn nên vĩnh viễn giữ vững tâm tính, sống trong ánh sáng.

Nhưng hắn chính miệng phủ nhận bản thân, phủ nhận tất thảy mọi hi vọng trước nay của Mộ Tình.

Mộ Tình không biết, đến cùng là y thất vọng với Phong Tín hay là thất vọng với chính mình.

Vì cái gì lại từ bỏ chính mình, trở thành dáng vẻ bản thân không thích nhất.

Làm thần trấn thủ một phương, bảo hộ bách tính an khang. Nhưng Mộ Tình cho rằng mộng tưởng của y đã mất đi màu sắc ban đầu.

Mộ Tình mất đi thiếu niên mà y vẫn luôn tâm niệm.

Hoài niệm cái bóng của một người còn đang sống sờ sờ, Mộ Tình không muốn làm như vậy.

Kỳ thực, ta từng cho rằng ngươi sẽ là chỗ cho ta dựa vào.

Chung quy là, hắn sống thành thế thân của Nam Dương tướng quân, chứ không phải Mộ Tình Phong Tín.

——————————————————————————

Gần đây mỗi ngày Mộ Tình đều phải dậy thật sớm, tất bật bận rộn.

Thật ra chuyện làm một cái lồng đèn trên sông không làm khó được Mộ Tình. Ngay cả khi Mộ Tình muốn làm một chiếc lồng đèn vô cùng xinh đẹp tinh xảo —— Có thể hấp dẫn được Phong Tín, cũng không phải việc gì quá khó khăn. Nhưng việc khó nhất chính là Mộ Tình không biết làm thế nào để viết cái câu bí mật kia.

Mộ Tình viết rất nhiều bản nháp, nhưng cái nào cũng thấy không hài lòng, cuối cùng bực bội vò tất cả thành mấy quả cầu giấy, ném hết xuống dưới.

Mộ Tình ôm đầu nghĩ ngợi, cuối cùng quyết tâm viết mấy chữ, còn rất có hứng thú vẽ hoa cỏ ở một góc giấy, tâm tình lúc này cũng tốt hơn nhiều, gác bút đi ra khỏi phòng.

Phong Tín thấy dưới đất đầy những quả cầu giấy, khóe mắt giật giật, Mộ Tình từ trước đến nay luôn là người ngăn nắp, mà lúc này dưới đất vô cùng bừa bộn, khiến Phong Tín hoài nghi phải chăng có trộm hay không. Trên mặt bàn còn bày một bức tranh chữ chưa khô mực, Phong Tín không phải người hiếu kỳ, nhưng cái tính cách đó hết lần này tới lần khác chỉ không dùng được với mỗi Mộ Tình, bèn nghiêng người xem.

Chỉ có bốn chữ, và những bông hoa nhìn rất quen mắt, trắng tinh khiết lại nhỏ nhắn xinh xắn.

"Vẽ hoa lên giấy ai lại đi vẽ hoa trắng, rõ ràng có nhiều màu đẹp mắt như vậy lại không thèm dùng, điện hạ cũng có để hắn thiệt thòi mấy vụ thế này đâu." Phong Tín nghĩ.

Nhưng so với tranh vẽ, chữ trên giấy thu hút Phong Tín hơn.

"Sơn hữu mộc hề?" Phong Tín nhẹ nhàng đọc lên 

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân…*

*Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri: Núi có cây, cây có cành, lòng ta có người, người chẳng hay.
Nằm trong bài thơ Việt Nhân Ca nổi tiếng của Trung Quốc.

Tâm duyệt quân? Duyệt quân nào?

Phong Tín còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, sau lưng bỗng vang lên thanh âm lạnh tựa băng: "Ai cho ngươi vào đây?"

Mộ Tình ôm một lư đồng nhỏ, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Phong Tín. Không đợi Phong Tín trả lời, y nhướng mày hỏi: "Ngươi thấy gì rồi?"

"Còn có thể thấy gì nữa, thấy ngươi như vừa gặp trộm, khắp phòng đều bừa bãi lộn xộn." Phong Tín khí thế bừng bừng, mặt không đổi sắc nói.

"Ai biết được tên trộm đó có phải là ngươi không." Mộ Tình thầm nghĩ Phong Tín luôn không giỏi nói dối, mặt không biểu tình nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt vẫn không dễ nhìn.

Phong Tín quả thực rất muốn tấm tắc khả năng diễn xuất vừa nhất thời bộc phát của mình, bởi vì trước đây đuối lý nên mới luôn để yên cho Mộ Tình buông lời đâm chọt, sau đó giương mắt nhìn Mộ Tình dọn dẹp những mảnh giấy dưới đất và trên bàn, nhét vào lư đồng… Đốt.

Phong Tín nhịn không được nói: "Ngươi làm gì vậy, đốt mấy thứ ngươi viết làm gì."

Mộ Tình cầm que gỗ hung hăng đâm mấy bản nháp bên trong lư đồng, tia lửa bén lên mỗi lần y chọc vào: "Lần sau ngươi còn dám tự ý xông vào phòng người khác, mấy tờ giấy này để chính tay ngươi đốt."

Phong Tín không biết Mộ Tình bực bội cái gì trong ngày lễ, bình thường hắn cũng đâu phải không vào phòng Mộ Tình, chỉ có hôm nay Mộ Tình vì chuyện này mà bày ra vẻ mặt không hài lòng với hắn. Để lại mấy câu không hiểu nổi ngươi, liền tự giác ra ngoài.

Mộ Tình lấy ra tấm thư pháp và bức họa vừa nãy vội vàng cất vào, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa trắng muốt, trong lòng không ngừng gợn sóng.

Hoa Phong Tín Tử trắng, không dám nói lời yêu.

Không biết là đúng hay sai, Mộ Tình quyết định cược một lần.

Phong Tín không ngờ đời này còn có cơ hội bị Mộ Tình lôi ra sông thả đèn, chỉ là nhìn mặt mũi Mộ Tình tràn ngập vẻ khó xử, cố gắng bày ra dáng vẻ lơ đãng hỏi hắn có muốn ra sông thả đèn hay không, Phong Tín cảm thấy nếu như từ chối y, từ nay về sau đừng nghĩ tới chuyện chung sống hòa bình được nữa.

"Được thôi… Nhưng dù sao ta cũng không có chuẩn bị mấy thứ đồ chơi kia, ngươi thả đèn, ta nhìn ngươi." Nói thật, Phong Tín đúng là muốn trêu chọc Mộ Tình, nhưng không nghĩ tới Mộ Tình chỉ mắng một câu ngu xuẩn, sau đó vội vã che giấu biểu tình, xoay người rời đi.

"Ngươi thật sự có bệnh sao, chịu đi với ngươi mà ngươi cũng mắng ta." Phong Tín đành phải đi theo.

Đây chắc chắn là chiếc đèn lồng đẹp nhất mà Phong Tín từng nhìn thấy trong đời, tinh xảo nhưng không quá mức phô trương, dù có xen lẫn trong mấy ngọn đèn lồng, thuận theo dòng nước mà trôi đi rất xa, Phong Tín cũng tin mình có thể tìm ra trong nháy mắt.

Phong Tín nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn, khớp xương lại rõ ràng của Mộ Tình, lập tức rơi vào trầm mặc. Đều có hai cánh tay, sao tay của Mộ Tình lại khác hắn như vậy? Bình thường đánh nhau y cũng không rơi vào thế hạ phong. Vung đao múa kiếm cũng có thể giống như thêu hoa mùa xuân, quả là thần kì.

Lồng đèn của người bên sông từng chiếc từng chiếc đều thả xuống nước, Mộ Tình vẫn không có ý thả. Y ngồi bên bờ sông, đưa đèn cho Phong Tín, hai tay ôm lấy đầu gối, thất thần nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn đang dần trôi xa.

Sao trời đèn đuốc, thật khiến người ta vô thức liên tưởng đến niềm hạnh phúc.

"Đợi đến khi Thái Tử điện hạ tu thành chính quả, ngày lễ ngày tết nhất định cũng sẽ nhận được rất nhiều đèn lồng như thế này."

"Cho ta xin, đó là linh đăng thả lên trời, không phải đèn nước thả ra sông."

"Có gì khác nhau? Dù sao chỉ cần được mọi người chúc phúc bằng lòng tin chân thành vào tín ngưỡng là đủ."

"Ngươi cũng muốn sao. Giống như điện hạ."

Phong Tín không trả lời ngay, Mộ Tình hiếm khi thấy Phong Tín đỏ mặt, trong lòng có một chút xíu kích động, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ hắn.

"Ta cũng muốn... Dốc lòng tu luyện phi thăng thành thần giống như điện hạ, có thể trấn thủ một phương, tạo phúc cho bách tính. Những việc thế này, ta đương nhiên cũng rất muốn." Trong mắt Phong Tín lóe lên ánh sáng, lộ ra chút chờ mong. Mộ Tình bắt giữ một tia khí phách thiếu niên, lặng lẽ đặt ở đáy lòng.

"Nhưng ta không có thiên tư như điện hạ."

Mộ Tình không ngờ Phong Tín cũng có thể nói những lời như vậy, nhưng ánh sáng trong mắt Phong Tín lại không hề u ám đi, Mộ Tình không thể tìm thấy nửa phần than trời trách đất ở phía hắn.

"Cho nên ta sẽ bảo vệ điện hạ thật tốt, để huynh ấy làm điều mà ta vẫn luôn muốn làm —— Trở thành thần."

Quả nhiên đây mới là Phong Tín. Từ đầu đến cuối vẫn luôn là đồ đần. Dù Mộ Tình luôn luôn biểu lộ khinh thường và buông lời trào phúng cho những câu nói của hắn, cũng không thể không thừa nhận có đôi khi y bị sự lạc quan của hắn lây nhiễm.

Cái tên Phong Tín này, thật sự quá lỗi lạc, khiến Mộ Tình cảm thấy dù có ngàn vạn đèn đuốc cũng không so được với nụ cười trên dung mạo hắn.

"Ta không thấy nó quá đáng giá." Mộ Tình nhẹ nhàng dời mắt.

Phong Tín nhếch miệng, nói thầm một tiếng:

"Phi thăng thành thần… Là không còn thuộc về nhân gian."

Câu thì thầm đó cơ hồ đã bị bao phủ bởi sự huyên náo của ngày lễ.

Nhưng trong lòng Phong Tín cảm thấy Mộ Tình không phải loại người lưu luyến nhân gian.

"Người thả đèn nước, sẽ đem bí mật và tâm nguyện viết lên đèn để cầu phúc." Trong mắt Mộ Tình nhấp nháy ánh lửa, dường như vô ý nói.

"Vậy ngươi sẽ làm sao?"

"Sẽ."

Phong Tín nâng đèn trên tay lên, cười xấu xa, "Vậy ta muốn xem thì sao?"

"Được."

Mộ Tình nhẹ nhàng đáp ứng, nhưng Phong Tín không định nhìn thật, bởi vì hắn thấy Mộ Tình trước giờ đều không muốn mở lòng chia sẻ bí mật với hắn, hắn thuận miệng nói bất quá muốn để Mộ Tình lo lắng một chút thôi.

Thụ sủng nhược kinh một hồi, Phong Tín đưa đèn lồng lên ngắm nhìn một chút, sao Mộ Tình có thể khéo tay như vậy, mơ hồ có thể thấy được con chữ xảo diệu, nhưng nếu thật sự muốn thấy rõ dòng chữ kia thì phải tháo cái đèn này ra.

Phong Tín đột nhiên chú ý đến những bông hoa nhỏ màu trắng xung quanh thân đèn.

Phong Tín Tử.

Ban ngày, Mộ Tình bất ngờ xuất hiện đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn, đến lúc này hắn mới nhớ ra đây là hoa gì.

Còn cái gọi là bí mật?

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề…

Quân bất tri.

Động tác của Phong Tín hơi ngưng trệ, sau đó cười cười: "Lồng đèn đẹp như vậy mà tháo ra thì thật đáng tiếc, đừng làm hỏng nó."

Đèn lồng dấy lên ánh sáng rực rỡ, mà ngọn lửa yếu ớt trong lòng Mộ Tình lại triệt để bị dập tắt.

Đồ đần, đèn bị hỏng thì có thể làm lại, nhưng…

Nhưng Mộ Tình cũng không nói gì. Mộ Tình chỉ im lặng nhìn Phong Tín thả đèn ra sông, như thả đi hi vọng của chính y.

Có lẽ, đây chính là mệnh.

Cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể thuận theo thiên mệnh.

——————————————————————————

Mộ Tình biết Phong Tín muốn nói cái gì. ​

Câu nói kia y đã chờ tám trăm năm, nhưng lúc này lại nhất định không muốn nghe.

"Đừng nói."

Nói, chính là tạo hóa trêu ngươi.

Câu nói này vốn có thể xuất hiện trên núi, có thể xuất hiện tại bờ sông, có thể xuất hiện trong mộng, nhưng không nên xuất hiện ở đây.

Đã từng không đạt được thứ mình muốn, hiện tại ta cũng không còn muốn nữa.

Những năm gần đây, dù chỉ có mình ta tự gánh vác tất cả, ta vẫn sống rất tốt.

Thực sự rất tốt sao?

Không cần ngươi quan tâm.

——————————————————————————

Hóa ra, cái gọi là không còn thuộc về nhân gian, cũng chính không còn là thiếu niên của đời này.

Phong Tín từ đầu đến cuối luôn cho rằng, Trung Thu yến tiệc đấu đèn, Nam Dương ít hơn Huyền Chân một cái, bởi vì nó không bay lên trời mà đã thuận dòng trôi trên sông.

Đó là Phong Tín độc nhất vô nhị.

Đó là tâm tư Mộ Tình không cách nào tiêu tan.

Bọn hắn đều từng vươn tay về phía nhau.

Nhưng thứ cách biệt lại là thời gian tám trăm năm.

Giống như đèn trời và đèn nước, vĩnh viễn không thể chạm vào nhau.

——————————————————————————

『 Phiên ngoại 』

"Năm đó không phải ngươi không thích ta mà là do tám trăm năm trước ta không hiểu phong tình."

"Lắm mồm."

"Ha ha, ngươi không thừa nhận cũng được.​ "

"Ngậm miệng! Là ngươi đuổi theo ta!"

"Vâng vâng vâng ~​"

"Sao ngươi lại cười như thiểu năng vậy."

"Ta vui."

"Sao?"

"Nếu ta đuổi theo người không nguyện ý chờ ta, thì làm sao đuổi kịp hắn đây?"

_____Hoàn_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net