Chương 10: Phúc Nhĩ Ma Tình - Quá trình suy luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Tín nói: "Không lẽ ngươi biết?"

Mộ Tình nói: "Ta hỏi ngươi vài chuyện. Thứ nhất, vì cái gì vào lúc đứa bé kia nói mê sảng, lại gọi tiếng 'Cha' ? Nó đang gọi ai? Hoặc là nói, ai đang gọi?"

Phong Tín khó hiểu nói: "Chẳng phải cha hắn đang ở bên cạnh sao? Có gì kì lạ?"

Mộ Tình lại nói: "Không lạ sao. Hài tử, chỉ cần có mẫu thân, nào có đạo lý lúc mang bệnh không gọi mẹ lại hô cha?"

Phong Tín còn đang suy nghĩ, y liền tiếp tục nói: "Thứ hai, hài tử rõ ràng đang ở trong nhà, vì cái gì mà nói 'Ta muốn về nhà' ? Chỉ tại thần trí không rõ sao? Vậy mới bảo, người nói câu này, lúc còn sống không có nhà để về."

Phong Tín nói: "Hiểu rồi, ngươi nói những lời mê sảng kia thực ra đều là lệ quỷ đang ám trên thân hài tử nói. Thế nhưng tại sao nó lại kêu như vậy?"

Mộ Tình nói: "Đây chính là cái thứ ba. Đến tột cùng, động cơ của lệ quỷ này là gì? Vì sao hết lần này tới lần khác ám lên thân cháu trai của thôn trưởng? Vì sao mượn hài tử nói lên những lời kia, vì sao để toàn thân hài tử toát lên những vết thương tím xanh?"

Phong Tín minh bạch, "Nó đang lặp lại sự tra tấn mà nó phải chịu khi còn sống hoặc trước khi chết với hài tử!"

"Đúng." Mộ Tình nói, "Nếu có nhà mà không thể về, lại chịu cảnh tra tấn... Ta đoán là-- Lấy chồng xa."

Phong Tín phản ứng lại, hai mắt trợn to: "Ý của ngươi, lệ quỷ này là con gái thôn trưởng?"

Mộ Tình gật đầu nói: "Với cả, ta hoài nghi phòng mà bọn hắn cho chúng ta ở, chính là khuê phòng của con gái thôn trưởng trước khi xuất giá."

Vừa nghe đến hai chữ "khuê phòng", Phong Tín bị dọa đến giật bắn, muốn nhảy dựng lên, tự đánh mình mấy cái, phản ứng còn dữ dội hơn so với khi gặp quỷ.

Mộ Tình nói: "Con trai và con dâu thôn trưởng mà chúng ta vừa nhìn thấy, hai người này vừa vặn sinh ra một trai một gái, thấy thôn đối diện có nhiều cháu trai, gã cũng để bụng, muốn cháu trai và không thèm để mắt đến cháu gái. Vậy con gái gã thì sao? Chỉ sợ cuộc sống nàng không có gì tốt đẹp. Rất có thể là bị gã xem như lễ vật lấy lòng, gả cho nhà quyền quý, kết quả bị nhà chồng tra tấn, không cho ly hôn, không cho về nhà, cuối cùng không chịu nổi mà chết. Vì oán niệm quá sâu nên đã hóa thành lệ quỷ, đem quả báo của cha mình áp lên thân hài tử. Thôn trưởng rõ ràng muốn che giấu chuyện xấu này, nhưng không biết tại sao lại bị Lưu Tú Tài phát hiện, phải trở thành tay cầm cho hắn. Ngươi biết rồi đấy, người trong nhà này không có gì tốt, đều là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, làm gì có chỗ cho chúng ta nhúng tay vào?"

Phong Tín nghe xong, sửng sốt một hồi, lại giữ vững quan điểm, nói: "Coi như ngươi nói đúng, thôn trưởng đúng là hại chết con gái mình, đây là báo ứng, chúng ta không quản được. Nhưng cháu trai gã có tội gì? Vô duyên vô cớ nhận lấy những đòn tra tấn. Ta thấy hắn như vậy, chỉ sợ hai ngày sau không qua khỏi nữa, làm sao đợi được tới lúc chúng ta gọi thêm cứu viện? Phải làm sao đây?"

Mộ Tình một bên thu thập hành lý, một bên tức giận nói: "Sao ta biết được? Cũng không phải ta do ta tạo nghiệt, chuyện nhà nào nhà nấy lo đi, không liên quan đến ta, ta không quản được. Đi nhanh lên. Đến lúc bị liên lụy rồi muốn đi cũng không được, chúng ta coi như gặp phải rắc rối lớn." Y gói ghém xong đồ đạc, đi tới kéo Phong Tín, lại bị hất ra, kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao?"

Phong Tín cau mày, nói: "Không đi. Coi như ta thích xen vào chuyện của người khác, nhưng dù sao ta cũng không phải loại người máu lạnh, thực sự không tài nào trơ mắt nhìn hài tử vô tội mất mạng được."

Sắc mặt Mộ Tình thoáng chốc khó coi, "Ngươi có ý gì? Ta nguyện ý trơ mắt nhìn người vô tội mất mạng sao? Ta không phải vì không còn cách nào sao?"

"Sợ phiền phức thì nói là sợ phiền phức đi, tìm cho mình nhiều lý do như vậy làm gì?" Phong Tín nói, "Đem pháp khí điện hạ ban giao hết cho ta, ta vào trong tìm bọn hắn."

Mộ Tình trừng mắt nói: "Ngươi điên rồi à? Không nói đến việc ngươi có dùng được pháp khí hay không, nói đến thôn trưởng kia đi, gã không thừa nhận là con gái của gã đang quấy phá, làm sao cho ngươi đi cứu hài tử kia được? Nhẹ thì kêu người đánh ngươi, nếu là hung ác, nói không chừng còn giết ngươi diệt khẩu! Nếu quả thực là vậy, ngươi phải làm sao? Ẩu đả thường dân hay bó tay chịu trói?"

Phong Tín cố chấp nói: "Ta mặc kệ. Đưa pháp khí cho ta. Dù có thế nào ta cũng muốn thử một lần, coi như có thể làm giảm chút thương đau cho đứa trẻ."

Mộ Tình cắn răng, kéo hắn đi, nói: "Ta không đưa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện ở lại, theo ta đi."

Phong Tín ngồi yên bất động, mặt âm trầm, bị y kéo một hồi, liền đánh một chưởng lên ngực y.

Mộ Tình không kịp phản ứng, bị hắn đánh cho lui về sau một bước, ngã quỵ xuống, hai tay chống lên mặt đất, khiếp sợ nhìn hắn, nuốt ngụm nước bọt.

Phong Tín chỉ là tức giận quá, cũng không nghĩ là y sẽ không tránh đòn của hắn, trong lúc nhất thời cả người cứng đờ, không biết có nên xin lỗi hay không, xụ mặt không nhúc nhích.

Một lát sau, Mộ Tình bỗng nhiên lộ ra chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Ngươi đã hứa là không đánh ta."

Phong Tín có hơi khó xử, nói: "Ta..."

Chưa kịp nói hết câu, Mộ Tình đã bò dậy, lấy ra bốn năm cái pháp khí, hung hăng ném xuống trước mặt hắn, sau đó liền quay người mở cửa, một hơi chạy ra ngoài.

Lúc Phong Tín muốn đuổi theo, y cũng đã biến mất trong màn đêm.

___Hoàn chương 10___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net