Chương 6: Rượt đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là ai?" Tả Thiệu Kiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào một góc cách bọn họ 3 mét. Dòng khí xung quanh thay đổi đã nói cho hắn, nơi đó có người, hơn nữa người kia còn trốn thoát! Đáng giận! Vậy mà lại có người có thể trốn dưới mí mắt của hắn mà hắn không phát hiện, đã vậy hắn còn để người kia trốn mất!

Biểu tình của người phụ nữ cũng không tốt: Tại sao mỗi lần ra ngoài chơi luôn có chuyện xảy ra? Chẳng lẽ mình bị thần Xui Xẻo bám?

Tả Thiệu Kiêu đứng lên và lao ra cửa lớn, chuẩn bị đuổi theo người kia. Người phụ nữ nhận mệnh mà đứng lên, đi theo ra cửa.

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ vẫn luôn mỉm cười, nhưng sau khi hai người đi, hơi thở quanh người hắn lập tức lạnh xuống.

Rốt cuộc là ai phá kế hoạch của ta?

Nhân viên phục vụ yên lặng lui về phía sau, yên lặng biến mất sau cánh cửa.

Cùng lúc đó, Quân Li cảm thấy rất tệ, bởi vì cô cảm thấy thời gian ẩn thân của mình sắp hết rồi!

Sau khi phá hủy ly pha lê kia, cô liền cảm thấy thân thể của mình đang biến đổi, thân thể vốn đang nửa trong suốt dần rõ hơn. Quân Li không còn cách nào khác là phải bỏ trốn, lại không nghĩ rằng lại bị người đàn ông kia phát hiện!

Không thể dừng lại!

Quân Li liều mạng chạy về phía trước, đầu cũng không dám quay lại, ỷ vào việc quen thuộc với con hẻm, dẫn Tả Thiệu Kiêu chạy vòng quanh, ý đồ thoát khỏi hắn. Mà Tả Thiệu Kiêu vẫn luôn đuổi theo cô, khoảng cách giữa hắn với Quân Li càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên, Quân Li vấp phải thứ gì đó, lập tức té lăn quay trên mặt đất, đầu gối cũng bị trầy xước, trạng thái ẩn thân cũng theo đó mà biến mất. Quân Li cố gắng đứng lên, phát hiện chính mình vòng đi vòng lại lại chạy tới cửa sau của tiệm bánh mì Ái Địch Mễ, thứ mà cô vấp phải chính là người thanh niên bị tráo kia.

Quân Li: "..."

Lúc Tả Thiệu Kiêu đuổi đến liền thấy một cô bé khoảng 11 tuổi, cả người gầy yếu, đang nhìn thanh niên dính đầy máu nằm trên mặt đất, giống như đã bị dọa đến choáng váng.

Tả Thiệu Kiêu: ".. Chuyện gì đã xảy ra?"

Quân Li giống như mới phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tả Thiệu Kiêu.Hình như, hắn không biết người hắn đuổi theo là mình a.. Hay là.. Mình giả ngu?

Quân Li: "Ngươi là ai?"

Tả Thiệu Kiêu: "..."

TM*, đây rốt cuộc là tình huống gì?

*: Hình như đây là một câu chửi bậy a.. Ai biết chỉ ta với..

Quân Li: "Ngươi có thể cứu hắn sao?" Quân Li chỉ vào người đang nằm trên mặt đất, cẩn thận hỏi.

Tả Thiệu Kiêu: ".. Ngươi là ai?" Làm thế nào lại có ăn xin trên Địch Mễ Tinh? Việc này không khoa học a?

Quân Li chớp chớp mắt, "Quân Li, ta tên là Quân Li."

Tả Thiệu Kiêu: "Ngươi.. Sống ở đây?"

Quân Li: "Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?"

Là vấn đề lớn đấy được không?

Nhưng Tả Thiệu Kiêu vẫn trả lời với khuôn mặt không hề thay đổi, "Không có."

Nỗi buồn của muộn tao ngươi không hiểu!

Rõ ràng trong lòng có rất nhiều vấn đề, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra vài từ, trong lòng muộn tao buồn a!

Tả Thiệu Kiêu: "Ngươi có thấy một người ẩn thân vừa chạy qua đây không?" Không sai, hắn mất dấu.

Vẻ mặt Quân Li mộng bức: ".. Ẩn thân.."

Lúc này, Người phụ nữ khoan thai tới muộn, vừa nghe đến vấn đề này liền cười, "Ngươi biết tên kia ẩn thân còn hỏi người ta! Ẩn thân là thứ mà có thể thấy được sao? Hỏi chuyện cũng không dùng đầu óc, ngu xuẩn."

Tả Thiệu Kiêu: "..."

Cuối cùng gia hỏa* này cũng mở hình thức độc miệng sao?

Nữ nhân: "Tiểu muội muội, nhà ngươi ở đâu a?" (Sữa: Nhà em ở đâu ế: V~~)

Câu này giống như là lời nói của mấy người buôn bán trẻ em, muốn ta trả lời như thế nào?

Quân Li: ".. Không phải chúng ta nên cứu người trước a?"

Nữ nhân: ".. Cứu người?"

Quân Li: "..."

Thì ra cô là đang bỏ qua người đang nằm ở dưới đất à?

Người phụ nữ giờ mới nhìn thấy người bị thương trên mặt đất, nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương trên người hắn.

"Này.."

Người phụ nữ trừng lớn mắt, đây chẳng phải là người phục vụ hồi nãy a?

Không, không đúng, theo như vết máu thì gia hỏa này đã nằm ở đây ít nhất là nửa tiếng!Vậy người vừa mới đưa đồ uống cho mình là ai?

* * *

*: Là tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: Anh chàng này, cái con đó, v. V. ◎Như: "Gia hỏa chân mẫn tiệp" 傢伙真敏捷 anh chàng này lanh lợi thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net