Chương 79: Duệ đại gia chăm sóc cô cả đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Rice ☘

"Mộ Tư Nguyệt, cô đừng giả chết ở trong đó, đi ra cho tôi..."

"Tôi cảnh cáo cô, cô chọc tôi toàn thân là lửa, tôi đêm nay nhất định phải!"

"Mộ Tư Nguyệt, một hồi, cô nhất định sẽ thích..."

Tề Duệ đứng ở ngoài cửa phòng tắm, dùng kiên nhẫn lớn nhất cuộc đời anh đàm phán với nữ nhân bên trong, dụ dỗ, nhưng đều không được đáp lại.

Tề Duệ hung ác trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, kỳ thật anh chưa bao giờ dụ dỗ nữ nhân lên giường, hiện tại cả người nóng bừng, lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

"Mộ Tư Nguyệt, đi ra! Tôi đếm đến ba, không ra thì tôi sẽ đi vào trực tiếp làm ở bên trong!"

Anh hạ tối hậu thư, lời uy hiếp vừa nói ra miệng, trong nháy mắt nghĩ đến biểu đệ tốt Quý Thần của anh, tốt lắm, vì hắn thủ trung trinh?!

Bành!

Ngay cả nửa giây kiên nhẫn cũng không có, cánh cửa trực tiếp bị anh đá văng ra, nhưng khối băng Tề Duệ to lớn kia lại kinh ngạc.

"Mộ Tư Nguyệt..." Thanh âm lộ ra khàn khàn mê ly.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn nữ nhân trong bồn tắm ngâm trong nước ấm da thịt trắng nõn có chút không dời mắt được.

"Mộ Tư Nguyệt!" Hơi giật mình một giây, lúc này mới chú ý tới cô có chút kỳ quái.

Tề Duệ chạy đến trước người cô, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mộ Tư Nguyệt, cô nhắm chặt hai mắt, da thịt lại nóng bừng, "SHIT! "Anh trừng mắt nhìn khuôn mặt suy yếu của cô, nhịn không được nguyền rủa một câu.

Nhanh chóng ôm cô từ trong bồn tắm lên, lấy khăn tắm quấn quanh cô sải bước về phía giường.

"Ừm, tôi không muốn, tôi không thoải mái..." Cô bị lắc lắc nửa mở mắt, ý thức mơ hồ thấp thỏm.

Tề Duệ đặt cô lên giường, hận không thể bóp chết cô, đã bệnh thành dạng mèo này, thế mà còn muốn cự tuyệt anh!

"Mộ Tư Nguyệt, đừng ngủ, mở mắt ra!" Tề Duệ vỗ vỗ khuôn mặt cô, nhìn cô ngay cả mái tóc dài cũng ướt đẫm nghiêng mặt mệt mỏi vùi trên gối đầu, nhất thời có chút luống cuống.

... Anh cũng sẽ không chiếu cố người khác.

Bàn tay vuốt ve cái trán cô sốt cao, sắc mặt Tề Duệ càng thêm khó coi, đừng nói đêm nay muốn ăn cô, chỉ với nhiệt độ này, đầu óc cô vốn đã ngu xuẩn lại sốt còn cao liền trực tiếp thành ngu ngốc.

"Mộ Tư Nguyệt, đừng lộn xộn..." Anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi rống to.

Lần đầu tiên trong đời Tề Duệ mặc quần áo cho nữ nhân, Mộ Tư Nguyệt bị sốt cao ngủ không yên, vặn vẹo thân thể, mà Tề Duệ ánh mắt thì nhìn, tay cũng sờ, chỉ có mẹ nó không thể ăn! Nó thực sự là một loại dày vò chết người.

Ba!

Phòng ngủ rộng rãi một mảnh yên tĩnh, đột nhiên Mộ Tư Nguyệt nhíu mày, cực kỳ chán ghét giơ tay lên, "Tránh ra, tránh ra, phiền chết người ——" Lập tức ba một tiếng vang vọng quanh quẩn...

Khuôn mặt Tề Duệ chuẩn xác không thể nghi ngờ bị cô tát một cái, anh tức giận đến hai tròng mắt sắp phun lửa, "Cô dám đánh tôi! "

"Mộ Tư Nguyệt, tôi thấy cô sống thiếu kiên nhẫn*!" Tề Duệ cẩn thận phát tác, đưa tay hung hăng nắm về phía chóp mũi cô không cho hô hấp.

*Sống thiếu kiên nhẫn: Châm chọc người ta lá gan quá lớn, dám mạo hiểm tính mạng, hoặc trách cứ người muốn chết.

"Anh, anh làm cái gì..." Thanh âm Mộ Tư Nguyệt cực kỳ ủy khuất, suy yếu mở mắt lại nhìn thấy nam nhân trên đỉnh đầu đang khi dễ mình.

"Tôi không muốn! Anh bỏ ra! Tránh xa ra! "Hai tay vung lên không ngừng cào trên mặt anh.

Móng tay Mộ Tư Nguyệt vẽ vài vết trên khuôn mặt Tề Duệ, tuy rằng không có chảy máu, nhưng cũng khiến Tề Duệ nổi giận, "Tốt lắm, sốt xong liền lộ ra nguyên hình có phải hay không, bình thường cư nhiên giả vờ ngoan..."

Mộ Tư Nguyệt kháng cự anh như sói, mà Tề Duệ thề nếu như không phải thấy lúc này đầu óc cô không tỉnh táo, anh nhất định hung hăng giáo huấn cô.

"Mộ Tư Nguyệt, đừng lộn xộn, bây giờ đến bệnh viện!"

Mộ Tư Nguyệt tuy rằng đầu óc nặng trịch, bất quá nghe được hai chữ bệnh viện, theo bản năng che chở bụng mình, bĩu mặt, "Tôi không cần." Nói xong, cảnh giác ôm chặt giường, không chịu động.

Tề Duệ cơ hồ dùng kiên nhẫn lớn nhất của anh dỗ dành cô, "Cô đày mưa đến sốt cao, phải đi bệnh viện, đầu óc càng nóng càng ngu xuẩn."

"Tôi không đi!" Mộ Tư Nguyệt nheo mắt lại, trừng mắt nhìn anh như rất ghét bỏ, "Tôi không muốn đi, tôi không sao, tôi rất OK. "

"Cô..." Tề Duệ tâm tình buồn bực, rõ ràng bị choáng váng như vậy, thế mà còn có khí lực ghì xuống giường không muốn đứng lên.

"Tôi không muốn, tôi không muốn..." Mộ Tư Nguyệt bị anh bạo lực xách lên, thanh âm yếu ớt phản kháng kia nghe thế nào cũng có chút mập mờ quỷ dị.

"Câm miệng lại!"

Tề Duệ ôm cô sải bước đi về phía phòng ngủ, sắc mặt lại tối sầm, nữ nhân chết tiệt kêu gào giống như bị người ta X.

Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm lạnh như băng âm trầm của anh, thân thể giống như là phản xạ có điều kiện có chút khiếp đảm.

Một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, vẻ mặt muốn khóc, "Tôi không cần đến bệnh viện, tôi không uống thuốc, tôi không muốn đứa bé bị dị dạng..."

Thanh âm yếu ớt này truyền vào trong tai Tề Duệ, ngược lại làm cho bước chân Tề Duệ dừng lại.

"Nếu nó trời sinh bị dị tật không đủ thông minh, các người không cần nó, vậy tôi cần, tôi có thể nuôi nó..." Cô sớm đã mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như là gặp ác mộng, miệng không ngừng nỉ non.

Tề Duệ cảm giác lồng ngực mình có chút ướt át, cô bị anh ôm ngang, khuôn mặt liền cọ cọ ngực anh, nghe thanh âm suy nhược của cô, không hiểu sao đáy lòng có ngàn vạn suy nghĩ.

"Đứa trẻ rất khỏe mạnh, sẽ không dị tật..."

Thanh âm Tề Duệ rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có một mình anh mới có thể nghe thấy, ngón tay vuốt ve khóe mắt ướt át của cô, khuôn mặt xưa nay lạnh như băng lại hiện lên một tia ôn nhu hiếm có, còn có chút tự giễu phức tạp.

Đứa nhỏ không có bệnh, làm sao có thể có bệnh chứ...

Tề Duệ không biết rốt cuộc mình từ khi nào trở nên mềm lòng như vậy, anh thật sự không đưa cô đến bệnh viện, lại tự mình bận rộn cả đêm.

"Mộ Tư Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, không được động đậy!"

Tề Duệ dùng máy sấy tóc làm khô mái tóc dài cho cô, trước kia anh luôn thích ép buộc cô hầu hạ mình, hiện tại tình huống này quả thực chính là báo ứng.

Mộ Tư Nguyệt ngồi trên giường ngủ mê man, Tề Duệ để thân trên của cô dựa vào lồng ngực mình, tay phải cầm máy sấy tóc, tay trái còn phải đè cô đang không an phận vặn vẹo thân thể.

Trải qua vài lần nỗ lực, Mộ Tư Nguyệt bị anh sấy thành một cái đầu vô cùng xấu xí.

Ngón tay Tề Duệ xuyên qua tóc kiểm tra một lần, biểu cảm đen chìm lộ ra một tia hài lòng, đối với Tề Duệ mà nói chỉ cần tóc khô là được.

Thay chăn ga trải giường sạch sẽ, còn nhiều lần hạ nhiệt vật lý cho cô, lăn qua lăn lại đã đến ba giờ, nhiệt độ cơ thể Mộ Tư Nguyệt rốt cục giảm xuống một chút.

Tề Duệ trầm mặt, không nghĩ tới chăm sóc người khác lại mệt mỏi như vậy.

Đang muốn lấy khăn ướt trên trán cô, nhưng anh vừa mới lấy ra, nữ nhân trên giường lại giống như không vui khi khăn mặt mát lạnh rời khỏi mình.

Đột nhiên đưa tay kéo anh trở về, Tề Duệ tối nay uống nhiều rượu, có chút mệt mỏi, nhất thời thân thể bất ổn, ngã xuống với cô.

Hai cơ thể sát cánh bên nhau như vậy, họ có thể cảm thấy nhịp tim của nhau.

...... Cơ thể rất nặng.

Mộ Tư Nguyệt không thoải mái, đồng tử khẽ mở, tầm mắt mông lung nhìn gương mặt quen thuộc, nhưng mà biểu tình ngây ngô mơ hồ này lại làm cho Tề Duệ thật vất vả mới bình tĩnh lại, trong nháy mắt lại nóng lên.

Mộ Tư Nguyệt theo bản năng đẩy anh ra, cô cảm thấy bị thứ gì đó đè ép, rất nặng...

Nhưng ánh mắt Tề Duệ tối sầm lại, ôm cô chặt hơn, áp chế hai tay loạn động của cô, cúi đầu dứt khoát hôn mạnh cô.

Đầu lưỡi quấn quanh, giống như là nhấm nháp cánh môi ngọt ngào, nam nhân hôn càng lúc càng dùng sức, thân thể mãnh liệt còn có tim đập nhanh, làm cho anh có chút liều lĩnh.

"Ưm... Thả ra, thả tôi ra! "

Mộ Tư Nguyệt đầu tiên là cảm giác hô hấp khó chịu, lập tức cánh môi có chút đau, cô bừng tỉnh, hai tay chống lên ngực anh.

"Buông ra ——"

Tầm mắt mơ mơ màng màng của Mộ Tư Nguyệt bắt đầu thanh tỉnh, cô nổi giận, cư nhiên dùng sức mạnh với cô, cô ngẩng đầu lên, bất ngờ cắn mạnh vào cổ anh.

"Nữ nhân chết tiệt!" Tề Duệ cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau đớn, đưa tay vuốt ve cổ mình, một mảnh đỏ tươi, "Cô đủ tàn nhẫn! "Anh tức giận đến mặt đen, xúc động chết tiệt kia trong nháy mắt biến thành lửa giận hừng hực.

"Anh muốn làm gì!" Mộ Tư Nguyệt rụt người lại, giống như là nữ nhân nhà lành bị hãm hại.

Tề Duệ nhìn cô, hai tay nắm chặt, gân xanh nhảy lên, anh hiện tại có thể xác định, Mộ Tư Nguyệt chính là do ông trời phái tới khắc anh.

"Ngủ đi!" Sau khi hai người nhìn nhau một hồi lâu, Tề Duệ cuối cùng nản lòng phun ra hai chữ.

Mộ Tư Nguyệt dùng chăn bao bọc mình thật chặt, ánh mắt phòng sói nhìn anh, "Không. "

Tề Duệ tức giận đến mức sắp bốc khói, cắn răng gằn từng chữ mở miệng, "Tôi nói đơn thuần đi ngủ! Cô muốn làm vận động có phải hay không! "

Bộ não chậm chạp của Mộ Tư Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, "Vậy anh cam đoan..." Cô yếu đuối yêu cầu.

"Còn muốn tôi cam đoan? Cô muốn tôi làm sao cam đoan! "

Mặt Tề Duệ nhất thời tối sầm lại, nhưng nhìn gương mặt đáng thương của cô, lại có chút mềm lòng, hít sâu vài hơi, không ngừng nói với chính mình phải bình tĩnh, không thể so đo với loại sinh vật cấp thấp này.

"Tôi cam đoan, tôi cam đoan được chưa! Nhanh chóng nhắm mắt lại, đi ngủ! "Tề Duệ nhất thời không có biện pháp với cô, thanh âm có chút tự bạo giận dữ mắng.

Mộ Tư Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật cô đã phải gắt gao chống đỡ, thật mệt mỏi, xoay người một cái, liền mê man ngủ.

"Nhớ đóng cửa lại..." Cái miệng nhỏ nhắn còn không quên bổ sung một câu.

Tề Duệ trừng mắt nhìn ót cô, xúc động mãnh liệt vì uống rượu say trước đó, toàn bộ tan thành mây khói.

"Nghiệt nợ!" Anh cúi đầu nguyền rủa một tiếng, lần đầu tiên cảm nhận được sự tức giận của ông nội khi mắng anh không thôi.

Đêm khuya vắng lặng, Tề Duệ sắc mặt bất thiện ngồi trong phòng khách nhỏ, mặt không chút thay đổi nhìn TV giết thời gian, anh suy nghĩ một hồi, "Tại sao mình phải ở chỗ này!" Lời nói giống như sợ hãi chính mình.

Tay nắm lấy điều khiển, không ngừng xoay tròn, màn hình TV vẫn nhấp nháy, giống như tâm tình phiền não của anh.

Đêm dài đằng đẵng, mưa lớn bên ngoài cũng dần dần nhỏ lại.

Tề Duệ tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, lại trở về phòng ngủ lầu hai một chuyến, nhìn thoáng qua Mộ Tư Nguyệt đang ngủ trên giường.

Lông mày cô giãn ra, nghiêng mặt vùi vào gối, ngủ rất sâu, nhiệt độ cơ thể cũng không tăng lên nữa.

"Ngủ như heo!"

Tề Duệ quay đầu cầm lấy một cái túi xách đeo chéo trên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại di động của Mộ Tư Nguyệt, trực tiếp mở wechat của cô ra.

"Vẫn không chịu thêm tôi làm bạn tốt, hừ!" Tề Duệ vẻ mặt ngạo kiều, không có nửa điểm chột dạ thao tác trên WeChat của Mộ Tư Nguyệt, ngón tay nhấn vài cái, lập tức đồng ý kết bạn.

Rất ghét bỏ ném điện thoại di động của cô trở lại trong túi xách, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, mặt không chút thay đổi lật xem ảnh Mộ Tư Nguyệt trước kia đăng lên trong vòng bạn bè.

Tề Duệ dứt khoát ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại di động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, ngẫu nhiên ánh mắt lạnh lùng còn có thể sáng lên một chút, cảm giác so với xem TV thú vị hơn nhiều.

Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngủ bên cạnh, lại so sánh ảnh chụp trước kia, lẩm bẩm, "Còn phải vỗ béo thêm một chút..."

A...

Khi mở mắt ra lần nữa, Mộ Tư Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, chỉ mặc áo ngực cùng quần lót, lập tức nhịn không được kinh hô, "Tôi, vì sao tôi lại..."

"Tôi giúp cô mặc!"

Mộ Tư Nguyệt hai tròng mắt trừng to, giật mình, sau đó liền đóng băng.

Tề Duệ thấy biểu tình này của cô, nhất thời tức giận hừ một tiếng, "Tôi mặc quần áo cho cô, cô rất không vui sao!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net