[TG2] Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 119: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (67)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️

"Cô... "

"Suỵt "

Tuyên Vân Chi không nói lời nào, đứng dậy, đi đến trước mặt Tần La, cởi trói cho cô, sau đó đem một đầu dây thừng nhét vào tay Tần La, để cô nắm chặt.

Sau đó, Tuyên Vân Chi lại trở lại trên vị trí của mình ngồi xuống, đem dây thừng quấn quanh lại người mình, hai tay để chéo sau ghế, nắm lấy dây thừng lớn, làm xong tất cả mới cô mới nhàn nhạt lên tiếng

"Đối phương ít nhất có sáu người, tất cả đều là lính đặc chủng, chúng ta không trốn thoát được, điều duy nhất có thể làm là chờ."

Thanh âm của cô như mang theo sức mạnh, nhẹ nhàng trấn an tâm hồn thấp thỏm của Trần La.

Dù sao Tần La từ trong quân đội mưa dầm thấm đất lớn lên, nên cũng có chút huyết tính.

Không đến mức giật mình hoảng loạn như người khác.

Tuyên Vân Chi cúi đầu thấp xuống, toàn bộ nhà kho u ám dọa người, giống như lúc đầu cô lại lần nữa giả ngất.

Thời gian cũng không biết qua bao lâu, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vang, cửa sắt lần nữa mở ra.

"Mục ca ca, anh nói là Tuyên Vân Chi bị anh bắt tới rồi sao?"

Chỉ nghe thanh âm, liền biết người này là Mộng Vũ Văn.

Theo khe hở của cánh cửa sắt, một chút ánh sáng chiếu vào.

"Anh sẽ không để cho bất cứ người nào khi dễ Vũ Văn, dù người đó là ai."

Tỏ tình mang theo tình ý rả rích.

"Mục Ca ca tốt nhất, vậy em muốn cùng Tuyên Vân Chi nói chuyện, không cho anh nghe lén."

"Vũ Văn muốn nói với cô ta bao lâu cũng không sao, cô ta sẽ không dám làm tổn thương em."

Không bao lâu sau, tiếng giày cao gót nện trên nền đất từng bước chậm rãi đi tới.

Tuyên Vân Chi thuận thế nhẹ nhàng mở mắt ra, liền nhìn thấy Mộng Vũ Văn vai mang chiếc túi xách hàng hiệu, ăn mặc sang chảnh thời thượng như thể đang đi dạo phố.

Mộng Vũ Văn đứng trước mặt Tuyên Vân Chi, một tiếng ầm vang, sau lưng cửa sắt lần nữa khép lại.

Mộng Vũ Văn ở trên cao nhìn xuống, trên mặt nụ cười ngọt ngào toàn bộ đều biến mất hầu như không còn một mảnh.

Móng tay màu hồng ấn lên trán Tuyên Vân Chi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một âm tàn, khóe môi mang theo châm chọc cười,

"Tuyên Vân Chi, ngươi thật đúng là không dễ đối phó."

Tuyên Vân Chi chớp mắt, không nói lời nào.

Cứ nghe Mộng Vũ Văn tự mình một người lẩm bẩm, giống như là đang phát tiết

"Vì đối phó một tiện nhân như mày, vậy mà gãy tất cả căn cơ của tao, thậm chí còn liên lụy đến Tông Bình, mày nói xem, tao phải đối đãi với mày thế nào để nguôi giận đây?"

Tuyên Vân Chi môi đỏ cười,

"Vũ Văn tiểu thư cô cần phải rõ ràng, không còn một Âu Dương Tông Bình, thì sẽ có Âu Dương Tông Bình thứ hai, thứ ba, thứ tư, dù sao đối với Vũ Văn tiểu thư thì những người này cũng chỉ là những quân cờ mà cô thích bỏ là bỏ, không phải sao?"

Mộng Vũ Văn sau khi nghe xong liền sững sờ, lập tức tiếng cười dễ nghe từ trong miệng phát ra, cười đến run rẩy cả người

"Không nghĩ tới, tham vọng của tao bị mày nhìn thấu, xem ra Tông Bình gãy trong tay của mày cũng không tính quá oan."

Mộng Vũ Văn không có chút nào cảm giác khó chịu bức bí khi có người nhìn ra thủ đoạn của mình, ngược lại nếu cô ta thuận lợi hành động như vậy sẽ cảm thấy rất cô đơn vì không có đối thủ.

Theo đánh giá của Tuyên Vân Chi về Mộng Vũ Văn, vừa lý trí vừa phóng đãng.

Cô ta rất rõ ràng, tất cả đàn ông đối với cô ta đều chỉ là những quân cờ, cô ta rất thích bọn hắn, nhưng nếu có thiếu đi cũng sẽ không vì quá đau khổ mà tìm cái chết, nhiều lắm là chỉ một chút tiếc nuối thôi.

Mà cô ta làm tất cả mọi chuyện, đều chỉ vì muốn hưởng thụ đó chính là cảm giác thắng lợi khi lường gạt mọi người cũng với niềm vui sướng vặn vẹo.

---------------------oOo----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net