Chương 181: Cô cẩn thận một chút, đừng phạm lỗi gì trong tay tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Small 

Tinh Thần nghĩ đến ảnh chụp trên diễn đàn là do Lâm Giai Vi đăng lên, trong lòng cô vẫn còn tức.

Cô cười nhạt lành lạnh, con ngươi giễu cợt, cánh môi lúc đóng lúc mở nói: "Anh ấy, là bạn trai tôi! Đáp án này cô vừa lòng chưa?"

Mộ Đình Tiêu là bạn trai Tống Tinh Thần?

Không, chuyện này không thể nào.

Anh ấy làm sao lại tiếp xúc với Tống Tinh Thần được, Mộ gia luôn bảo vệ Mộ Đình Tiêu nghiêm ngặt, Mộ Đình Tiêu không thể dễ dàng rời khỏi Đế Đô.

Tống Tinh Thần ở thành phố S xa xôi ngàn dặm, cô ta làm sao có thể tiếp xúc với Mộ Đình Tiêu có tiếp xúc, làm sao quen biết được anh ấy.

Mộ Đình Tiêu là người kiêu ngạo đến thoát tục*, vì sao lại chọn Tống Tinh Thần.

*Nguyên văn là siêu trần thoát tục (超尘脱俗): Thoát khỏi cõi đời trần tục, theo quan niệm Phật giáo. Tư tưởng thoát tục.

Giả!

Tất cả điều này đều là giả!

Tống Tinh Thần đang lừa cô.

"Không thể nào, Tống Tinh Thần, cô nói dối, người khác không biết thân phận của anh ấy nhưng cô cho rằng tôi không biết chắc?"

Tinh Thần cười lạnh: "Cô biết thì thế nào? Chẳng lẽ cô vẫn còn suy nghĩ không an phận với anh ấy à? Lâm Giai Vi, tôi đã nói với cô ở cổng trường, đừng mơ tưởng, cô không cơ hội đâu."

"Cô câm mồm!"

"Tôi nói này, cô lén chụp bọn tôi mang lên diễn đàn là việc của quân tử làm à? Chuyện cô làm rất nhiều nhưng tôi còn chưa tìm cô đấy, đừng cho là tôi sẽ buông tha cô như vậy. Thời gian trong tương lai của chúng ta còn dài, cô cẩn thận một chút, đừng phạm lỗi gì trong tay tôi, bằng không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt."

Tống Tinh Thần đang uy hiếp cô, ở ngay trước mặt cả lớp trắng trợn uy hiếp cô.

Chuyện cô sao chép bản vẽ vẫn còn đang nằm trong tay Tống Tinh Thần.

Tống Tinh Thần đang cảnh cáo cô đừng nhiều chuyện, đừng gây rối cho cô ta, nếu không cô ta sẽ đem chuyện sao chép bản vẽ lộ ra, công bố cho tất cả mọi người.

Khiến cô thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa.

Cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta uy hiếp ngay trước mặt mọi người.

Không làm được gì, không thể phản bác.

Bởi vì cô đuối lý.

Tống Tinh Thần uy hiếp cô như vậy mà những người khác trong lớp đều trơ mắt nhìn, không ai đứng ra giúp cô, rõ ràng là Tống Tinh Thần đang bắt nạt kẻ yếu, nhưng không một ai giúp cô nói chuyện.

Những nam sinh đó, cô moi tim móc phổi đối xử tốt với bọn họ như vậy mà lại làm thinh.

Có khi Lâm Giai Vi chịu qua tủi thân như vậy.

Cô ta tức muốn hộc máu, đem sách vở, laptop, bút biếc... ở trên bàn quét hết xuống, dưới bàn là một mớ hỗn độn.

Quét xong lại đập đồ cùng bàn, khóc lóc chạy đi.

Hai nam sinh trong lớp học muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng mới vừa đứng lên đã bị Tống Tinh Thần quở mắng: "Đứng lại, ngồi xuống, cô ta trốn học còn có Lâm gia chống lưng cho, các cậu trốn học, học bổng không còn nữa."

Hai nam sinh kia sắc mặt không quá tốt, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.

Ngược lại, Tả Thanh Thanh đứng lên trừng mắt nhìn Tinh Thần một cái rồi ra ngoài đuổi theo.

Bầu không khí trong lớp yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, tất cả đều chìm trong khí tràng bá đạo của Tống Tinh Thần.

Tinh Thần nói: "Người ngoài truyền loạn là do cái gì cũng không biết, nhưng trong lớp này, hy vọng mọi người đừng tùy tiện trộn lẫn vào. Sau khi tốt nghiệp vẫn là chung một lĩnh vực, làm người thì hãy chừa lại một đường để sau này vẫn còn có thể gặp nhau."

Những lời này là đang nhắc mọi người rằng, lấy thành tựu hiện tại bây giờ của Tống Tinh Thần, sau này cũng sẽ là người nổi bật ở lĩnh vực này.

Đừng truyền loạn chuyện của cô, đắc tội cô sẽ không có chỗ tốt, ai biết vài năm sau có lẽ sẽ làm việc cho cô hay không.

Nói xong, trong lớp nhỏ giọng nghị luận.

Bởi vì Tống Tinh Thần hôm nay cho bọn họ cảm giác thái độ quả quyết cứng rắn, lòng trả thù nặng, ai dám đắc tội cô, cô sẽ khiến người nọ chịu đủ hậu quả.

Tính cách hiền hoà của cô trước đây ngược lại như là giả vờ, mà biểu hiện hôm nay mới là con người thật của cô.

Nói xong, cô ngồi xuống mở sách vở ra.

Cảnh Thần Diễn cười khẩy nói: "Uy hiếp bạn học trong lớp vậy mà cô lại dám làm, vậy trang báo trong trường thì cô làm thế nào để lấp dần miệng mọi người đây?"

"Không phải có An Ninh à?"

Nhắc đến An Ninh, Cảnh Thần Diễn lập tức nổi giận: "Cô đừng cứ sai An Ninh làm này làm kia nữa đi."

"Cậu ấy là nhân viên của tôi."

Một câu của Tinh Thần chặn lại Cảnh Thần Diễn: "Xem như cô lợi hại, quan hệ của cô với Mộ Đình Tiêu đúng như lời cô nói?"

Tinh Thần liếc mắt nhìn cậu: "Cậu không phải nói Mộ Đình Tiêu cao sâu à? Hỏi nhiều như vậy để làm gì"

"Trước khi quá lấn vào, khuyên cô vẫn nên buông tay đi."

Tinh Thần: "..."

Đời trước đời này, nếu cô không nhìn rõ Mộ Đình Tiêu, vậy cả hai đời đều sống uổng phí rồi.

Dù Mộ Đình Tiêu là dạng người gì, tóm lại, đời này anh cũng sẽ không phụ cô.

Cô tin tưởng anh.

Sắp tới thời gian vào học, Tinh Thần mở sách ra chuẩn bị học.

Đột nhiên điện thoại vang lên, nhìn số người gọi là một dãy số lạ.

Tinh Thần nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Alo, xin chào."

Người gọi đến khiến Tinh Thần rất là ngoài ý muốn, chính là Mộ lão.

Giọng ông hồn hậu, tràn đầy nội lực, cười ha hả nói: "Tinh Thần đang học à"

Ngay khi Tinh Thần bắt máy rồi nghe thấy là giọng của Mộ lão thì sửng sốt rõ ràng.

Cô biết Mộ lão sớm muộn gì cũng sẽ biết quan hệ của cô với Mộ Đình Tiêu, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như này, còn trực tiếp gọi điện thoại tới.

Cô một chút chuẩn bị cũng không có, trong lòng không có từ gì để nói, làm sao ăn nói với Mộ lão giờ.

Cô chần chờ vài giây mới nói: "Vẫn chưa ạ, chỉ sắp đến giờ vào lớp thôi, còn vài phút nữa ạ."

"Vài phút à, vậy cũng đủ rồi, ông vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cùng cháu ăn bữa cơm, nhưng không biết khi nào cháu có thời gian rảnh. Cháu cảm thấy buổi tối thế nào, tối nay có thời gian không?"

Tinh Thần nơm nớp lo sợ nói: "Có ạ."

Buổi hẹn hò tối nay với Mộ Đình Tiêu sợ là không có hy vọng rồi.

Không sao, Mộ lão vẫn quan trọng hơn, dù sao cũng là gia chủ Mộ gia.

"Mấy giờ cháu tan học, ông sẽ phái xe riêng đến cổng trường trước đón cháu đi nhà thủy tạ, để cháu cùng ông già này ăn một bữa cơm. Thằng nhóc thúi Mộ Đình Tiêu kia hai tháng trước đã dọn ra ngoài mà vẫn chưa về, cái nhà thủy tạ to như vậy chỉ có một mình ông ăn cơm quá cô đơn rồi."

Tinh Thần đồng ý: "Vâng Mộ lão, bốn rưỡi cháu tan học, đến lúc đó sẽ cùng ông  ăn cơm ạ."

"Được, bốn giờ ông sẽ để quản gia đến cổng trường đón cháu."

"Vâng, Mộ lão."

"Được rồi, đừng cứ Mộ lão Mộ lão nữa, gọi ông là ông Mộ đi."

"Vâng, ông Mộ."

Tinh Thần cúp điện thoại lại nghe Cảnh Thần Diễn châm chọc mỉa mai nói: "Bị ông già Mộ gia theo dõi, cô phải cẩn thận một chút, hiện tại quả thật cô đã lấy được một chút thành tích, nhưng muốn lọt mắt ông già Mộ gia thì còn lâu mới đủ."

"Ở trong mắt ông ta, có thể xứng đôi với thằng cháu trai Mộ Đình Tiêu quý giá của ông ta nhất định phải là nhân vật cấp chính phủ. Cô... còn quá kém."

Mẹ nó, tên nhóc này sao miệng lại thiếu đáh như vậy.

Còn nhân vật cấp chính phủ...

Đời trước, cô không tiếp xúc nhiều với Mộ lão, nhưng Mộ lão vì Mộ Đình Tiêu mà chủ động hẹn cô nói chuyện, muốn thuyết phục cô ở bên Mộ Đình Tiêu.

Nhưng khi đó cô không đồng ý.

Hiện tại nghĩ lại, suy cho cùng thì Mộ lão rốt cuộc có đồng ý bọn họ ở bên nhau không?

Hay đang thử cô?

Dù sao, khi cô gả cho Mộ Lệ Sâm cũng không mất quá nhiều công sức, gần như tất cả người của Mộ gia đều đồng ý, không một ai phản đối.

Ở trong lòng Mộ lão, Mộ Đình Tiêu càng quan trọng hơn Mộ Lệ Sâm, nói cho cùng thì ba tuổi anh đã thành trẻ mồ côi, là Mộ lão tự mình nuôi lớn, trong lòng rất yêu thương anh.

Nhưng cô không nắm được trong lòng Mộ lão nghĩ như thế nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net