Chương 190: Tôi với Lâm Giai Vi không cần phải trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quản Thanh Nhan

Một sinh viên năm nhất vươn lên bằng dựa vào sao chép, lăng xê, chèn ép bạn học... vậy mà được bình chọn trở thành nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất của Đế Đại.

Điều này có có bao nhiêu châm chọc.

Đương nhiên, Lâm Giai Vi được chọn cũng làm rất nhiều bạn học kinh ngạc.

Bởi vì theo cái nhìn của bọn họ, Lâm Giai Vi dường như không phải đi theo con đường nghiên cứu khoa học, mà là dùng nghiên cứu khoa học làm nước cờ đầu để đi theo con đường vào vòng nghệ thuật.

Hơn nữa giải thưởng Mười sáng tạo khoa học kỹ thuật lớn Đế Đô kia là giải thưởng quá phổ thông, căn bản không thể nào so với Tinh Thần và Cảnh Thần Diễn.

Ở Đế Đại có bao nhiêu người từng nhận được giải sáng tạo khoa học kỹ thuật Đế Đô, nhưng người ta còn chưa chắc có thể được bình chọn làm nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất của Đế Đại.

Giải thưởng này có ý nghĩa cực kỳ lớn lao, cống hiến của cá nhân sẽ được lấy vào trong lịch sử phát triển hàng trăm năm của đại học Đế Đô và lưu truyền cho đời sau.

Con người mà, ai mà không muốn lưu danh muôn đời.

Huống chi Đế Đại là cái nôi của các nhà khoa học, bao nhiêu người tranh đấu để vào được.

Lâm Giai Vi có thể được chọn đã không còn như đang đùa nữa, mà sẽ còn hạ thấp nghiêm trọng trình độ nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất của Đế Đại xuống.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của toàn lớn, Trình Nham bó tay nói: "Mọi người đừng nhìn thầy như vậy, không phải tự thầy quyết định mà là bình chọn ra. Mọi người cũng đừng đánh giá thấp bạn học Lâm Giai Vi, xe lên mặt trăng của em ấy đã được Cục Hàng Không quốc gia lựa chọn, và em ấy sẽ cùng Cục Hàng Không quốc gia tham gia thiết kế, chế tạo, sửa chữa phương án."

Tinh Thần nghe đến đó thì cùng mới uống nước xong...

Phụt~

Đột nhiên phun ra khắp bàn.

Âu Dương Phúc Thụy thấy vậy lập tức lấy khăn giấy ra đưa cho cô, giúp cô lau nước ở trên mặt bàn.

Cảnh Thần Diễn trợn mắt với cô một cái.

Trình Nham nói xong lại nhìn về phía bạn học: "Thế nào, bạn học Lâm Giai Vi có phải vô cùng ngầu không?" Hắn nhìn Tống Tinh Thần ở bàn sau vẫn đang không ngừng ho vì sặc nước, nói: "Bạn học Tống Tinh Thần, em cảm thấy bạn học Lâm Giai Vi có thể được chọn làm nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất của Đế Đại không?"

Tinh Thần đứng lên, lấy khăn giấy lau khô cánh môi, hỏi: "Ai chọn?"

Trình Nham nói: "Hẳn là hiệu trưởng qua các thế hệ, ban giám hiệu, chủ tịch danh dự..."

Những người này hẳn là đã về hưu, hiệu trưởng qua các thế hệ và ban giám hiện cô không rõ lắm mà cũng không quen biết gì. Nhưng Lâm gia vì giúp Lâm Giai Vi mà cũng thật bạo, ngay cả Cục Hàng Không cũng có thể để cô ta sờ vào.

Còn có thể thuyết phục các tiền bối đó để Lâm Giai Vi đạt được trăm năm kiệt xuất của Đế Đại.

Nếu cô ta thật sự tiến vào, như vậy Đế Đại lập tức sẽ bởi vì một con sâu là cô ta làm rầu nồi canh.

Trăm năm kiệt xuất của Đế Đại sẽ trở thành trò cười rõ như ban ngày.

"Đều là người có tuổi, tiền bối?"

"Chắc là vậy."

"Thầy xác định muốn chọn Lâm Giai Vi vào?"

"Bạn học Tống Tinh Thần, để không phải chuyện thầy có thể quyết định, thầy chỉ là chủ nhiệm lớp 805."

Ánh mắt Tinh Thần bình tĩnh, cười lạnh nói: "OK, nếu Lâm Giai Vi được chọn, Tống Tinh Thần tôi sẽ rời khỏi..."

Xôn xao~

Cả lớp khe khẽ xì xào.

Không phải chứ, Lâm Giai Vi được chọn thì cậu ấy sẽ rời khỏi, Tống Tinh Thần hiện tại đang là con cưng của Đế Đại đấy, vinh quang và danh dự cậu ấy đạt được không phải điều Lâm Giai Vi có thể so sánh đâu.

Lâm Giai Vi bây giờ hoàn toàn đi theo con đường vào giới nghệ sĩ, khi nhóm Tống Tinh Thần đi tham gia thi đấu người máy ở DJ, phòng học thiếu đi vài người, Lâm Giai Vi không ở bọn họ cũng không cảm thấy sao cả.

Nhưng hôm nay chỉ mình Lâm Giai Vi là không tới, chỉ cần nghĩ cũng đã nghĩ đến cô ta nghỉ học lâu như vậy là vì tham gia gameshow, thậm chí là chụp quảng cáo để nổi tiếng nên rất bài xích.

Hơn nữa cống hiến về xe lên mặt trăng còn lâu mới sánh kịp độ phổ biến và đóng góp từ hệ thống của Tống Tinh Thần, hai người làm sao có thể so với nhau.

Trình Nham không nghĩ rằng Tống Tinh Thần sẽ nói ra những lời như vậy nên cũng sửng sốt.

Nhưng nhìn thái độ của cô dường như không phải nói chơi, Trình Nham lập tức khuyên: "Bạn học Tống Tinh Thần, trước tiên đừng xúc động như vậy, chuyện này không phải là nhỏ, được chọn làm nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất trong ngày kỷ niệm thành lập trường là chuyện vô cùng vẻ vang. Đế Đại hơn trăm năm qua đã đào tạo ra biết bao nhà khoa học cho đất nước, nhưng người có được vinh dự này thì có mấy người?"

"Cạnh tranh rất quyết liệt, em cũng không cần bởi vì không thích Lâm Giai Vi mà rời khỏi. Chuyện hôm qua thầy cũng đã nghe qua rồi, mọi người đều là hiểu lầm, ngồi xuống tâm sự vui vẻ với nhau là được. Đều là cùng chung một lớp, đừng nháo đến không vui như vậy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp, chờ Lâm Giai Vi trở về, thầy sẽ bảo em ấy mời em ăn cơm, trò chuyện thật tốt..."

Tinh Thần cười nhạt nói: "Tôi với Lâm Giai Vi không cần phải trò chuyện..."

Trình Nham lúng túng nói: "Tống Tinh Thần, em đây không phải đang làm thầy mất mặt trước cả lớp sao."

Hắn vừa dứt lời, Cảnh Thần Diễn đứng lên, nhanh nhẹn dọn dẹp Will thế hệ một vào.

"Nếu Lâm Giai Vi tham gia, tôi cũng rời khỏi."

Ầm~

Toàn lớp chấn động, đều đang nghị luận sôi nổi.

Trình Nham khó tin nhìn Cảnh Thần Diễn.

Bởi vì, có lẽ người khác không biết nhưng hắn biết rõ Cảnh Thần Diễn hoàn toàn là vì Lâm Giai Vi, vì để chèn ép Tống Tinh Thần mới đến Đế Đại, tiến vào lớp 805.

Tuổi cậu cũng trạc tuổi với các bạn trong lớp nhưng IQ tuyệt đối cao hơn vài độ, thiên tài lớp thiếu niên Trung Khoa Viện hạ mình tới học tại lớp vật lý năm nhất, chẳng những không giúp đỡ Lâm Giai Vi, ngược lại còn qua lại thân thiết với Tống Tinh Thần.

Năng lực lôi kéo người tài của Tống Tinh Thần là số một, nhưng điều này lại bắt đầu phản tác dụng với Lâm Giai Vi.

Ngay cả bạn học trong lớp cũng từng ít nhiều nghe được mấy người Tả Thanh Thanh khoe khoang ra, nói Cảnh Thần Diễn và Lâm Giai Vi là hàng xóm cách vách, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ và tình cảm đều rất tốt.

Nhưng...

Đây không khỏi cũng quá vả mặt rồi.

Chẳng lẽ xe lên mặt trăng của Lâm Giai Vi không thể lên mặt bàn như vậy, ngay cả Cảnh Thần Diễn cũng không muốn được chọn cùng với cô ta.

Trong lòng bạn học trong lớp và Trình Nham đều có chung một câu hỏi!

Vì sao?

Ngay trước khi bọn họ hỏi, Cảnh Thần Diễn đã nói: "Không có vì sao cả, đúng rồi, chủ nhiệm Trình, còn phải đề cử một nhân tài với thầy, đó là Lục An Ninh. Đương nhiên thành tích của cậu ấy có lẽ không đủ bắt mắt, nhưng cách ngày kỷ niệm thành lập trường vẫn còn một khoảng thời gian, tôi sẽ khiến cậu ấy hoàn toàn lóa mắt và cũng đủ để tiến vào trăm năm kiệt xuất của Đế Đại."

Trình Nham bất đắc dĩ: "Bạn học Cảnh Thần Diễn, em đừng làm thầy khó xử được không?"

Gạch Lâm Giai Vi ra là không thể, lại còn thêm một Lục An Ninh, cậu cho rằng xóa bỏ và sửa chữa là được sao?

Còn phải thông qua phê duyệt của lãnh đạo trường, trải qua bình xét của các hiệu trưởng cũ, rồi cuối cùng mới ra kết quả có thể xuất hiện ở trăm năm kiệt xuất của Đế Đại.

Mà số lượng trăm năm kiệt xuất chân chính là có hạn, hiện tại lãnh đạo trường vẫn đang nói không rõ rốt cuộc là mười hai hay hai mươi người.

Cậu nói thêm là thêm?

Cũng quá buồn cười rồi.

Ngày kỷ niệm 100 năm thành lập trường sẽ có rất nhiều ông lớn trong giới nghiên cứu khoa học, bao gồm cả những người đi trước từng tốt nghiệp thành danh đã lâu ở nước ngoài cũng trở về tham gia.

Hắn nói không tính, lãnh đạo nhà trường nói cũng không tính.

Tinh Thần cảm thấy ý kiến này rất không tồi, chỉ là trước mắt không có hạng mục nào để cho Lục An Ninh thể hiện cả.

Bình ắc-quy Graphene kia người nghiên cứu chính có hai người là Từ Thành Xương và Tinh Thần, giáo sư Tôn nói bản thân chỉ là trợ giúp, như thế nào cũng không chịu viết tên lên.

Những hạng mục khác vẫn chưa kịp nghiên cứu.

Tinh Thần hỏi cậu: "Cậu có hạng mục gì tốt?"

"Cậu ấy đã làm một ít hạng mục nhưng là dùng tên giả nên không có ai biết. Việc này cứ để cho tôi, vẫn còn 2 tuần, đủ kịp."

Trình Nham thấy hai người nói càng ngày càng khoa trương, kịp thời chặn lại nói: "Này, hai em không cần nói bậy nói đùa nữa, đây không phải việc nhỏ. Tình huống Lục An Ninh không ai hiểu hơn thầy, em ấy nghỉ phép ba thành mà chưa bị đuổi học là do thầy đấy, các em đừng được voi đòi tiên."

----------

Hmmmm có lẽ t sẽ nghỉ edit từ giờ đến lúc thi tốt nghiệp xong vì bận với khá là stress nựa, đôi lúc sẽ có chưa nma k cố định đâu :vvv Nào trầm kẽm quá thì mới edit thôi => đừng trông mong gì vào nhiều vụ t chăm ra chương định kỳ hay gì nha ;-;-;-;

À, ai muốn làm chung thì ib nhé :>>>> Rấc chi là mong có người làm cùng luôn :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net