Chương 195: Bà không chê mất mặt nhưng tôi thì có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Small

Không chỉ thăm hỏi bình thường mà còn giúp mang bữa sáng đến, sợ cô ta buồn chán nên sắp xếp hết mọi việc trong cả ngày cho cô ta, còn mua rất nhiều  món đồ chơi công nghệ cao đắt tiền cho cô ta.

Sau khi tan học lập tức đến bệnh viện chăm cô ta.

Thậm chí, vốn dĩ cậu ta không biết lái xe nhưng vì để tiện đến thăm Lục An Ninh, nên trong khoảng thời gian ngắn đã thi lấy bằng lái, dùng chiếc siêu xe đắt đỏ mỗi ngày chạy đến bệnh viện.

Ngoại hình Cảnh Thần Diễn càng hơn hẳn Vu Lâm, gia thế hơn người, danh tiếng lẫy lừng, còn có một loạt bằng sáng chế cá nhân...

Bạn trai như vậy, hoàn toàn bỏ xa Vu Lâm trên các phương diện.

Cho nên khi Vu Lâm xa cách cô trong khoảng thời gian này cô căn bản cũng không để bụng, Lục An Ninh có, cô nhất định cũng phải có, nếu cô không có thì cho dù  đoạt cũng phải đoạt lấy.

Còn một điều của Lục An Ninh khiến Lục An Hinh ghen ghét nữa đó là có Tống Tinh Thần làm bạn.

Cuộc thi hoa khôi cô đã thua, thua trong cơn nén giận, rồi lại không có thể nào chấp nhận.

Xét về tính chuyên nghiệp trong nghiên cứu khoa học, cô quả thật không so được với Tống Tinh Thần.

Tống Tinh Thần hết lần này đến lần khác gây chấn động toàn mạng, thậm chí là đến cả mạng nước ngoài, còn có thể làm Lục An Ninh nghỉ học ba tháng lấy được giải thưởng cống hiến Trăm năm kiệt xuất. Cô ta không chỉ có thực lực mà còn có thể nói chuyện với nhà trường, một tay nâng Lục An Ninh.

Bạn trai tin đồn của Tống Tinh Thần có người nói là thái tử gia Mộ Đình Tiêu của Mộ thị.

Nếu thật sự là Mộ Đình Tiêu thì Lục An Ninh lấy được giải thưởng này cũng chỉ cần một câu của Tống Tinh Thần là xong.

Thật sự khiến người ta không cam lòng.

Mộ Đình Tiêu là mục tiêu để cô tiến vào Đế Đại, nhưng trong suốt năm nhất cô ngay cả mặt của Mộ Đình Tiêu cũng không thấy, bởi anh chưa từng tới trường đi học lần nào. Đến năm hai cô không thể không thay đổi ý nghĩ, lấy lui làm tiến* chọn ra Vu Lâm.

*退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối. Cre: An Nhiên Tiêu Dao

Không nghĩ tới, Vu Lâm lại là tên không đáng tin cậy.

Lục An Hinh càng nghĩ càng bực.

Cô là hoa khôi Đế Đại nhưng hiện giờ thì sao? Mang tiếng là đồ thích diễn trò, nhận đủ mọi lời chê trách trong trường.

Tống Tinh Thần đạt được danh hiệu hoa khôi Đế Đại, càng một bước lên mây, bay vọt thẳng lên.

Đầu tiên là một trong Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z, sau lại đạt được giải quán quân trong Cuộc thi Robot Châu Á - Thái Bình Dương, còn nghiên cứu phát minh ra bình ắc-quy Graphene, đến công ty cũng đã mở.

Tinh Thần đầu tư công ty vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật quả thực như sấm bên tai.

Một đối thủ nữa là Lâm Giai Vi nhìn thì như thất bại, không đạt được danh hiệu hoa khôi, nhưng là cô ta lại dựa vào sự nổi tiếng trong cuộc thi hoa khôi, đăng tải mấy bài luận văn, tiến vào giới giải trí.

Bây giờ đang ở giới giải trí lăn lộn vô cùng tốt, tham gia chương trình tạp kĩ với các đại minh tinh lưu lượng, quay quảng cáo, thậm chí còn muốn đóng phim.

Hơn nữa cô ta còn tiến hành hợp tác với Cục Hàng Không nước Z, hôm nay cũng là ngày sẽ ký hợp đồng với Cục Hàng Không nước Z. Bằng việc Cục Hàng Không nhìn trúng thiết kế xe lên mặt trăng của cô ta, cô ta không những đạt được giải Mười sáng tạo khoa học kỹ thuật lớn của Đế Đô mà còn được chọn là nhân vật đại diện trăm năm kiệt xuất của Đế Đại.

Lúc trước ba người tranh cử hoa khôi, người này giỏi hơn người kia, chỉ có mình cô là chẳng làm nên trò trống gì, bị đàn ông đá, còn bị nữ sinh toàn trường phỉ nhổ.

Sao cô có thể cam tâm, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!

Ngay cả Lục An Ninh bị ba mẹ ghét từ nhỏ đến lớn cũng tốt hơn cô.

Đạt được Trăm năm kiệt xuất Đế Đại, còn có một người đàn ông vô cùng điển trai, bối cảnh hùng mạnh làm chỗ dựa.

Hiện tại cô ngồi ở chỗ này cũng là đến thơm lây vinh quang của Lục An Ninh mang đến cho gia tộc.

Cô thật sự rất không cam lòng...

Cảnh Thần Diễn mặc lễ phục màu đen, lần đầu tiên thấy cậu mặc lễ phục, tóc tai đã được đặc biệt chãi chuốt vuốt thẳng ra sau, lộ ra vầng trán và các góc phía trước, ngũ quan tuấn tú, thanh tuấn lại soái khí.

Cậu cầm một chiếc hộp được buộc ruy băng đi đến trước mặt Tinh Thần và Lục An Ninh, trực tiếp nói với Lục An Ninh: "Cậu đứng lên."

"Lễ mừng sắp bắt đầu rồi, đứng dậy làm gì?"

"Đi thay cái thứ rách nát trên người cậu."

Tinh Thần cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, có từ nói không sai, đó là một thân tả tơi."

"Nhưng, tôi không chuẩn bị lễ phục."

"Tôi giúp cậu mua rồi, đứng lên lập tức đi đổi."

Tinh Thần nâng Lục An Ninh dậy: "Đi, mau đi đổi cái bộ mù tạt này đi."

Tinh Thần chuẩn bị đi theo thì Cảnh Thần Diễn ngăn cô lại.

"Stylist đã chuẩn bị tốt, cô ở đây ứng phó trước đi, nửa giờ tiếng nữa bọn tôi sẽ quay lại."

Tinh Thần sảng khoái nói: "Vậy đi nhanh về nhanh."

"OK."

Khi Lục An Ninh cùng Cảnh Thần Diễn rời khỏi chỗ ngồi bọn họ, Khúc Nhã Thanh ở đằng sau lại hô: "Tiểu Diễn, lễ mừng sắp bắt đầu rồi, cháu với An Ninh muốn đi đâu?"

Hai người không để ý tới bà, biến mất ở chỗ ngoặt.

Tinh Thần nói: "Dì à, dì cũng đừng giả mù sa mưa nữa, bộ quần áo An Ninh mặc kia đến Cảnh Thần Diễn cũng nhìn không được, phải mua bộ khác cho cậu ấy thay."

"Mà cháu bảo, nếu cảm thấy An Ninh đạt được giải thưởng này không vào mắt mấy ngươi thì mấy người thật sự cũng không cần đến đây, nếu đã tới mà lại cho cậu ấy mặc thành như vậy, là do thiếu nợ ai đó à?"

"Ai cũng là người có máu mặt, hay là Lục gia mấy người đến cả bộ lễ phục cũng không mua nổi, đã nghèo đến này mức này rồi sao? Tôi thấy lễ phục của Lục An Hinh là bộ mới của mùa, có tiền cũng mua không được nha."

Sắc mặt Khúc Nhã Thanh có chút khó coi, đáp lại: "Đương nhiên không phải, đứa bé An Ninh đó hiếu thuận, nói không muốn lãng phí tiền nên đã chọn cái rẻ hơn."

"Lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường có biết bao tiền bối quay trở về trường, cậu ấy còn phải lên sân khấu nhận thưởng, người không biết còn tưởng cậu ấy là sinh viên nghèo, học bổng trường phát đến quần áo cũng không mua được."

"Tống tiểu thư hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu."

Lục Duy bên cạnh Khúc Nhã Thanh mặt dài ra nói: "Đã bảo bà dẫn An Ninh đi chọn cho kĩ, dù bà có tiết kiệm thì một bộ lễ phục cũng chẳng có bao nhiêu, hôm nay có thể ngồi ở vị trí khách quý này vẫn là nhờ dính hào quang của An Ninh. Bà xem người đến đều là người nào, bà không chê mất mặt nhưng tôi thì có."

Phía trước, Lâm Giai Vi cùng ba của cô ta - Lâm Thế Hiền đi vào hội trường.

Lâm Thế Hiền mặc một bộ lễ phục màu đen, trùng hợp thay lại cùng màu với bộ lễ phục của ông nội Tống.

Tinh Thần vẫn là cảm thấy ông nội Tống đẹp trai hơn, nhan sắc này khí tràng đủ mạnh mới có thể áp tới cùng.

Tinh Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thế Hiền, tuổi hơn bốn mươi, có nước da trắng, hào hoa phong nhã, không có khí tức con buôn của thương nhân, khí chất trái lại giống như một trí thức.

Lâm Giai Vi mặc lễ phục ôm người màu trắng, lễ phục có chút kín đáo, cánh tay cùng bả vai phủ lên lụa mỏng, lụa mỏng trong suốt như ẩn như hiện, do ôm tỳ bà nên che nửa mặt tựa lộ lại không lộ, quả thực hút mắt.

Người nhà cô ta cũng không phải chỉ một người, bên cạnh còn có một thanh niên đi cùng.

Người thanh niên này một đầu tóc xoăn, ăn mặc rất có cám giác, áo khoác được cắt may rời người, trang điểm đánh khói mắt, thoa son màu nhạt, môi mỏng mỉm cười bất cần đời, ánh mắt đảo trái đảo phải để tìm kiếm sắc đẹp.

Ngay khi nhìn thấy hắn, hô hấp Tinh Thần đột nhiên ngừng lại, trong ngực có cảm giác bị nghìn cân áp xuống khiến hít thở không thông.

Lâm Huyền!

Tên đàn ông này!

Dù hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Không ngờ sẽ nhìn thấy hắn trong ngày kỷ thành lập trường.

Hắn quả là con cháu của gia tộc Lâm thị.

Có thể đi cùng Lâm Thế Hiền và Lâm Giai Vi tham dự, địa vị trong  gia tộc hiển nhiên cũng đủ cao.

Kiếp trước, khi cô bị nhốt ở câu lạc bộ đêm Hoàng Đình,  lúc đầu Lâm Huyền là khách quen của cô, người nam nhân này cực kì điên cuồng, thích chơi vài thứ kia...

Sáp chảy, roi da... Những thứ đó đều là điều mà người thường không bao giờ làm*, cô từng thiếu chút nữa bị hắn làm chết, vài lần cận kề cái chết vì không thở được, suýt chút nữa là phát điên rồi, tất cả đều là bởi vì hắn.

*Câu gốc là 小儿科 (tiểu nhi khoa): ẩn dụ cho một công việc bị người khác coi thường hoặc một việc gì đó ít giá trị hoặc không đáng được quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net