Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Nhan nói một hồi Mạc Thiến lúc này mới hiểu.

Trong phim <song sinh> thì phần diễn của Mạc Nhan đã chiếu qua từ lâu,  cũ, sau đó cậu lại có vai diễn trong phim mới (tôi là thiên sứ nụ cười) cũng bắt đầu phát sóng, cũng là vai diễn nam chính thời niên thiếu. 

Hai bộ phim mặc dù không quay cùng một thời gia nhưng vì hậu kỳ bộ phim 《 song sinh 》cần chỉnh sửa rất nhiều, sản xuất phiền toái, sử dụng khá nhiều kĩ xảo nên mất nhiều thời gian, khi đó bộ phim kia quay sau cũng đã hoàn thiện rồi. 

Có người chú ý tới Mạc Nhan trong bộ phim 《 song sinh 》, còn có ấn tượng với vai diễn này của cậu, sau đó lại thấy được vai diễn của cậu trong phim mới , trầm ổn phúc hắc, lập tức muốn thành fan .

Nếu là diễn một bộ phim thì cũng có khả năng sẽ trở thành phù dung sớm nở tối tàn, nhưng hai bộ phim chiếu gần nhau như vậy sẽ có ấn tượng với khán giả nhiều hơn. 

Trương fcao trung Anh Đế dĩ nhiên cũng không ít người xem phim truyền hình, biết diễn viên là bạn học cùng trường thì càng sôi nổi, không ít người tới tận lớp học nhìn Mạc Nhan. 

Mack Nhan cũng đã chuẩn bị tốt, từ lúc MẠc Thiến với Cố Thù bị người ta theo sau nhìn thì cậu cũng đã bắt đầu thích ứng dần rồi, vậy nên phản ứng cũng không tồi, không tỏ thái độ tự cao tự đại. 

Nguyên nhân khiến Mạc Nhan hưng phấn là do không ít kịch bản gửi đến công ty muốn cậu nhận vai, lúc đó mới vui vẻ gọi điện thoại cho Mạc Thiến khoe khoang một trận. 

"Em lựa chọn kịch bản đều hải cẩn thận, có thê rhỏi chị, hoặc hỏi Hứa Liễm Âm cũng được, kịch bản mà không tốt thì chỉ cản trở con đường của em thôi, lãng phí thời gian lại còn có thể bị bôi  xấu nữa. Nhưng mà em phần lớn đều là diễn vai diễn thiếu niên, cũng không có cừu hận gì lớn."

"Công ty muốn em diễn một phim điện ảnh về Thiếu lâm tự, còn để em suy nghĩ, nhưng mà em cứ nghĩ sẽ cạo trọc..."

"Đừng nói với chị là 《 Thiếu Lâm Quyền 》!"

"Sao chị biết?"

"Em chắc chắn không thể là vai chính được rồi, em diễn vai gì?"

"Con trai của nam chính."

"Diễn. Nhất định phải diễn. Mệt chết cũng phải diễn."

Mạc Thiến biết bộ điện ảnh này, vai chính là mọt cao thủ công phu, bởi vì một số nguyên nhân mới đem con trai mình lưu lại ở Thiếu Lâm Tự. Đến thời điểm Thiếu Lâm Tự gặp nạn thì ông ta lại mang theo đệ tử trẻ tuổi Thiếu Lâm giúp đỡ cho Thiếu Lâm Tự.

Nội dung phim nói qua thì đơn giản nhưng cảnh quay đánh võ rất xuất sắc, đều là công phu sử dụng đao thật kiếm thật, phòng bán vé cực kì cao. 

Cô cũng biết Mạc Nhan chỉ mới nhận kịch bản, vẫn là phải đi thử vai, cũng có nhiều sao nhí khác thử vai nữa, chỉ có kĩ thuật diễn thực sự tốt mới được lựa chọn. Phải dùng bản lĩnh của mình để dành được vai diễn thì dù đoạt đi cơ hội tiền đồ của người khác cũng không thẹn với lương tâm. 

Mạc Nhan lập tức cũng đáp ứng, sau đó vui vẻ gọi cho Giả Minh. 

《 song sinh 》 sau khi phát sóng thì phản ứng của người xem khá tốt. 

Đặc biệt là khi nam chính hấp thu ánh sáng của hồ lô, cốt truyện tiến vào cao trào.

Nam chính có được hồ lô, bên trong có bí kíp gia truyền, chỉ có đệ tự chính thống của môn phái mới có thể nhìn thấy.  Cho nên nam chính so với người khác sẽ có công pháp và cấm thuật khác biệt. 

Điều đáng chính là bấy giờ nam chính đã biêý ai đã dùng kế hãm hại hắn, hóa ra người phía sau tất cả lại chính là sư phụ và sư nương hắn ta, cũng chính là sự đệ của cha mẹ mình. 

Nam chính bùng nổ, đem sư phụ và sư nương cuả mình thu vào hồ lô, khiến bọn họ phải chịu khổ, cái loại tra tấn này chính lại bị tu vi của nam chính chậm rãi hấp thu, tăng thêm tu vi cho nam chính. Làm người cảm  thấy kinh ngạc chính là qua một thời gian dài nam chính đã không còn đuổi cùng giết tận sư đệ nữa, nhưng khi sư đệ muốn cứu phụ mẫu mình thì bị nam chính không chớp mắt đâm một kiếm vào ngực. 

Nam chính thu sư đệ vào hồ lô, đồng thời cũng nhìn lại hết kí  ức  của  sư đệ  mình.

Thực ra trước kia sư đệ vốn không thích nữ chính thứ hai, chỉ là nhìn ra nữ số hai có mưu mô muốn đoạt hồ lô của nam chính, còn vì muốn nam chính hết hi vọng mới cố gắng diễn kịch cho nam chính xem, kì thật sư đệ đối với nữ số hai chán ghét đến cực điểm.

Còn có lần tàn sát người của môn phái cũng chính là do sư đệ làm, sư đệ vì muốn báo thù cho nam chính nhưng không ngờ lại liên lụy đến nam chính, khiến cho sư đệ áy náy không thôi.

Từng chuyện từng chuyện, những đoạn kí ức tiến vào đầu óc nam chính, cả ngày tra tấn nam chính, hắn gần như đã tẩu hỏa nhập ma.

Ký ức của tổ tiên đời trước, kí ức của kẻ thù, kí ức của sư đệ, tu vi của kẻ khác bị hắn hấp thụ, khiến hắn càng ngày càng điên cuồng, trở thành một ma vương không khống chế nổi.

Rất nhiều người xem đến đoạn này đều cảm thấy đau lòng.

Có người đã xem qua nguyên tác tiểu thuyết nói: Tuy rằng hiệu ứng kĩ xảo 5 xu nhưng cốt truyện lại chân thật nguyên bản. Các loại cảm xúc rối rắm hoang mang của Ngô Giai Lỗi diễn rất đạt.

Có lẽ hiện tại thể loại phim truyền hình này còn ít khiến cho bộ phim này lại được chú ý, ngay cả tiểu thuyết của Mạc Thiến cũng được in thêm lần nữa.  Bìa truyện của bản in này được làm lại, cũng là thuê hoạ sĩ vẽ tranh, nhưng thuộc phong cách tả thực, vừa nhìn là có thể thấy nhân vật Ngô Giai Lỗi, cũng có Hứa Liễm Âm và Mạc Nhan.

Lúc này đây in thêm là bìa cứng, trong sách kèm theo poster phim truyền hình, cùng với một số tặng phẩm khác, giá bìa là 32 đồng. 

Lúc Mạc Thiến bàn chuyện kí kết gia hạn hợp đồng với Kaka, Kaka rất là u buồn: "Tôi còn nghĩ khi cậu học cao nhị thì sẽ có sách mới cơ, kết quả đến giờ vẫn không có tin tức."

Mạc Thiến chột dạ: "Kì thật là em không có ý tưởng cho sách mới, hơn nữa năm vừa rồi em còn mở một cửa hàng, tương đối nhiều việc.."

Cửa hàng của Mạc Thiến tương đối thuận lợi, cô cũng không toàn tâm toàn ý cho cái này, mỗi tháng cũng chỉ đưa ra vài mẫu mới, cũng chỉ có mấy cái,  nhiều nhất là thời điểm trước nghỉ đông, một tháng đưa ra mười hai mẫu mới, cũng chỉ có lần đó là nhiều nhất.

Cô thích phong cách Lolita nhưng không phải ai cũng thích, vậy nên trang phục cô thiết kế vẫn tương đối đại chúng, chỉ có là đi trước trào lưu một chút, thêm một chút trào lưu đang lưu hành, chất lượng tốt về chất vải,cho nên mỗi lần cửa hàng có mẫu mới ra thì không bao lâu cũng bán hết.

Mạc Thiến thuê thêm hai nhân viên làm việc, thay phiên phục vụ khách hàng và giao hàng tận nơi cho khách. Cửa  hàng của mẹ Mạc bên kia cũng hỗ trợ giao hàng nên tiết kiệm được một phần nhân lực.

Mạc Thiến mở shop online, mỗi tháng thu về khoảng bảy tám ngàn, chủ yếu là do cô nổi tiếng một chút, phục vụ khách hàng cũng tốt, quần áo chất lượng mà giá cả không quá đắt, cho nên có một số lượng khách hàng ổn định. Mặc dù không phải là một số tiền lớn nhưng đủ cho cô làm tiền tiêu vặt, vậy nên cô không có lòng nào viết sách mới, cả ngày nghiên cứu thiết kế trang phục.

Cửa hàng mẹ Mạc lại không giống với shop online, tốn tiền thuê mặt bằng lớn, không hạn chế số lượng trang phục bán ra cho nên cũng lấy một ít trang sức nữ bán cùng. Địa điểm cửa hàng là nơi náo nhiệt, vậy nên cũng được nhiều khách ghé thăm, nhân viên cửa hàng thuê cũng không ít người.

Lần trước Mạc Thiến nghe mẹ Mạc tính toán thì một tháng nếu bán được tốt có thể kiếm được bảy tám vạn, đặc biệt ở thời điểm giao mùa còn kiếm được nhiều hơn.

Kaka trả lời lại tin nhắn cho Mạc Thiến: "Sau khi thi đại học xong sẽ viết sách mới chứ."

"Cũng nghĩ như thế."

"Nhất định phải gửi cho tôi đấy."

"Được, với quan hệ của chúng ta thì còn cần phải nói sao?".

Cùng Kaka nói chuyện xong, Mạc Thiến mở trang web video xem mấy tập phim 《 song sinh 》. Thực tế là năm 2007 thì kĩ xảo còn yếu, rất lộ liễu, ma pháp hay tiên pháp gì cũng chỉ là múa may tay chân một hồi, không có gì đặc sắc. Nhưng đạo diễn bộ phim cũng chú ý đến sự chân thật của cảnh đánh nhau, đều là diễn viên đánh thật không dùng diễn đàn viên đóng thế cho nên nhìn qua cũng tốt.

Thật nhìn giống như Tây du kí bản 1986 , hậu kỳ được chỉnh sửa lại rất nhiều. Năm 1986 khẳng định không phải là bộ phim tốt nhất của Tây du ký , đôi khi còn xem thấy dụng cụ làm phim, nhưng lại là bản kinh điển nhất của Tây du kí.  Bởi vì bộ phim được quay nghiêm túc, đi vào lòng người.

Phim《 song sinh 》 không thể xưng là kinh điển, nhưng cảnh quay đều là thật, cảnh đánh nhau cũng chân thật, chế tác có dụng tâm, cho nên cũng dễ coi.

Đến nỗi diễn xuất của Mạc Nhan có phần ngây ngô, nhưng cũng có thể nhìn ra sự nỗ lực của cậu qua từng cảnh quay phần lớn đều là diễn cùng với Hứa Liễm Âm, được Hứa Liễm Âm kéo cảm xúc theo nên cũng không tồi.

Cô xem hết một tập một chuẩn bị xem đến tập hai thì Loan tỷ gõ cửa tiến vào phòng , dặn dò một câu: "Giải trí cũng phải có kiểm soát đấy, đừng thức khuya quá."

“Loan tỷ, sao chị biết em đang xem phim chứ?" Sẽ không phải là giám thị cô chứ....

Máy tính của chị có thể biết tốc độ mạng sử dụng của em, tốc độ đều đều như vậy thì chỉ có thể là đang xem phim thôi."

"A..."

"Xem rồi ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa."

Mạc Thiến ngoan ngoãn vâng lời, Loan tỷ cũng rời đi.

Ngày hôm sau khi ăn cơm sáng thì nghe Loan tỷ đang an ủi Cố Thù, Mạc Thiến mới biết được việc phim của công ty Cố Thù sản xuất còn chưa chiếu đã có một vị phê bình điện ảnh có thâm niên công kích.

Nhà phê bình điện ảnh này cô cũng có biết, ấn tượng với ông ta ở kiếp trước cũng không tốt lắm.

Một số người  gọi là nhà phê bình điện ảnh thực chất cũng không phải hoàn toàn khách quan. Có khi là bạn bè, hoặc là công ty  bỏ tiền ra thuê, xem một bộ phim không tốt nhưng lại bình luận tuyên bố là cực kỳ hay, rất nhiều người tin là thật, bỏ tiền mua vé xem phim. Còn một số ít như công ty mới của Cố Thù , không hiểu những vấn đề như thế, không biết nịnh hót nhà phê bình điện ảnh, không cho họ lợi ích, liền sẽ cố tình gây trở ngại.

Kỳ thật rất nhiều nhà phê bình điện ảnh không có đạo đức nghề nghiệp, làm người đánh giá nhưng hai chữ khách quan viết như thế nào cũng không biết.

Mạc Thiến đến trường mới dùng di động lén xem người đó nói gì. Đơn giản có mấy dòng:" Một số người chính là ỉ vào nhà mình có tiền, đầu tư nơi nơi, không cần phải nỗ lực , không có trả giá thì làm sao có hồi báo. Nghĩ đến điện ảnh có thể kiếm tiền thì một đám không có chuyên môn dẫn theo con mình chơi đùa sao."

"Tôi làm người phê bình điện ảnh đã  nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy nhà đầu tư nào chi nhiều tiền như thế, cho con trai sản xuất phim điện ảnh chơi cho vui , lại còn là một tác phẩm được chú ý. "

“ Tôi ấy à. Hiện tại đã chuẩn bị tốt, ngồi ở trong nhà, mở máy tính, nhìn xem bộ phim này có mấy người xem, phải đưa ra lời bình phẩm chính xác nhất để bọn họ biết, lĩnh vực phim ảnh không phải thứ để bọn họ tiêu khiển, bọn họ nhúng tay vào chỉ  khiến cho nền điện ảnh bị bẩn thôi. Điện ảnh không phải dùng để kiếm tiền, mà là dùng để thưởng thức, đóng phim điện ảnh yêu cầu phải có thái độ đoan chính .”

“Buồn cười, người nhiều tiền là có thể làm phim điện ảnh, vậy chắc  tôi làm người bình luận phim điện ảnh chắc cũng có thể viết được kịch  bản kiếm mấy trăm triệu sống qua ngày nhỉ. "

Mạc Thiến đọc hết, tức giận đến phát run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC