Ngoại truyện : Bạc Cách ❤️ Mạc Nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Nhan mỗi lần nhìn dáng người Bạc Cách, đặc biệt là ngực, chỉ cảm thấy bản thân gánh thì nặng mà đường thì xa.

Rất nhiều lần Mạc Thiến lấy ngực Bạc Cách ra nói giỡn với cậu, nói cả hai có dáng người giống nhau, không giống đang yêu nhau mà là huynh đệ thâm tình.

Mà sự thật thì lần đầu tiên Mạc Nhan gặp Bạc Cách thì đã nhận định cô ấy chính là "Thân ca ca".

Kết quả, cậu lại thích "Ca cả của mình, còn cùng Bạc Cách trở thành người yêu của nhau.

Thế giới chính là thần kì như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bạc Cách lad vào ngày mồng một, Bạc Cách và Mạc Thiến đang học năm hai sơ trung.

Lúc ấy, cậu như được thấy thần tượng của mình trong mơ, khí chất đó, khí phách đó, ngũ quan đó, khiến cậu như thấy nhân vật lãnh khốc trong các bộ phim điện ảnh.

Thật soái!

Lúc ấy Bạc Cách nói không nhiều lắm, đi trên đường thường nhét hai tay vào túi. Tóc thì buộc đuôi ngựa, không cao không thấp, nhìn như kiểu tùy ý buộc lên, côt áo đồng phục thì dựng thẳng, cái cằm nhớt nhắn giấu vào trong cổ áo.

Thỉnh thoảng cậu cần tìm Mạc Thiến, Bạc Cách cũng chỉ tùy ý liếc cậu một cái, mỗi lần như thế cậu đều thấy khẩn trương, không dám nhìn thẳng cô ấy, cố gắng giữ thẳng lưng, làm việc gì cũng cẩn thận hơn.
Nghĩ lại, chỉ sợ lúc ấy cậu đã để ý đến cô rồi.

Mạc Nhan học hành không giỏi, đi thi còn nạp giấy trắng, thầy giáo nổi giận bắt cuối tuần phải ở lại trường học bổ túc.

Mạc Thiến sợ cậu không có cơm trưa nên thường xuyên đưa cơm trưa cho cậu. Ăn xong cơm trưa vẫn chưa đến giờ học buổi chiều, cảm thấy buồn chán nên ngủ một giấc.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng học, khiến cả người ấm áp.

Đến lúc tỉnh dậy thì chân đã tê rần, có điều, mở to mắt ra nhìn thấy một cái dù đặt trên bàn học, che đi ánh nắng chiếu thẳng vào người cậu. Quay đầu lại bên này thấy Bạc Cách đang một tay chống cằm, một tay lật quyển sách của cậu trong tay.

Cậu ghé trên mặt bàn, không thèm để ý đến cái chân tê rần của mình, híp mắt nhìn lén Bạc Cách, cảm thấy sườn mặt cô ấy thật là đẹp.

Nhưng mà bỗng nhiên cô ấy lại nở nụ cười, không nhìn cậu, lại hỏi:" Có muốn uống nước không?"

Biết bị phát hiện, dù hoảng hốt cũng cố giữ trấn định, hỏi lại: "Quyển này đọc cũng rất được, em có thể cho chị mượn."

"Ừ."
"Này."Bỗng nhiên Bạc Cách lại gọi cậu.

"Sao?"

" Nóng quá, chị muốn ăn kem."

"Để em chạy đi mua."

Mạc Nhan

nói xong thì đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, bình thường Mạc Thiến sai bảo gì cũng chẳng bao giờ thấy cậu tích cực như thế.

"Cả Mạc Thiến nữa."
"Được." Sau khi nói vọng lại một tiếng thì hấp tấp chạy đi, chạy được một đoạn đường xa mới nhớ chưa hỏi Bạc Cách muốn ăn vị gì. Vậy nên cậu mua ba loại về cho cô chọn, còn nhân cơ hội này hỏi số điện thoại của cô.

Bạc Cách cảm thấy không có vấn đề gì đọc số điện thoại di động cho cậu lưu lại.

Mạc Nhan lưu tên của cô là "Bạc ca", qua mười mấy năm vẫn không hề sửa.

Trong những năm học sơ trung, Mạc Thiến với Mạc Nhan thường xuyên cãi nhau, tính cách Mạc Nhan vốn cũng quật cường, thường xuyên chống đối chị gái. Cũng có thể là đang ở tuổi dậy thì nên nổi loạn, nhìn chị gái mình không thuận mắt được cái gì.

Mà đúng là cậu không phục Mạc Thiến, mấy lần cãi nhau rất lớn, Mạc Thiến không biết phải làm sao nên thường xuyên tìm Bạc Cách khóc lóc kể lể về em trai, sau đó Bạc Cách sẽ tới thu thập Bạc Cách một trận.

Không hiểu vì sao lúc đó cậu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Bạc Cách. Rõ ràng cậu thấy bản thân mình đúng nhưng lại chịu ngoan ngoãn nghe Bạc Cách phân rõ phải trái, nhưng cũng có một lần cậu nóng nảy, không thèm nghe cô nói mà quay lưng bỏ đi.

Bạc Cách không do dự, nhấc chân đá vào chân cậu khiến cậu phải quỳ luôn trên đất, sau đó đi tới còn cho cậu một cái tát, không hề cho cậu một chút mặt mũi.

Lúc đó Bạc Cách đã nói: "Chị đây nhìn cậu không vừa mắt từ lâu, hôm nay phải cho cậu một trận, đánh cho đến khi tàn phế thì thôi, cùng lắm nửa đời sau tôi nuôi cậu."

Dĩ nhiên cậu có thể phản kháng, nhưng cậu là người không động thủ với con gái, cho dù cậu coi Bạc Cách là ca ca nhưng không có nghĩa thực sự đem cô ấy là đàn ông con trai.

Vậy nên lúc ấy cậu chịu đựng cơn tức giận của cô, không hề chống cự, ăn một trận đánh đến sưng cả mặt,bầm tím hết cả người.

Giận dỗi một trận, bỗng một hôm Bạcch xách theo đồ ăn vặt, tới phòng ngủ tìm cậu.

Cậu vẫn chưa tha thứ cho cô, vẫn rất giận vì đã đánh mình, với lại cô ấy vẫn luôn cùng phe với chị gái xấu xa của cậu.

Ai ngờ Bạc Cách đến lại chẳng thèm nói chuyện với cậu, cứ ngồi bên cạnh cậu ăn hết gói ăn vặt này đến gói khác, còn xem sách của cậu, còn nghe nhạc một mình nữa.

Mà cậu một chút nghĩa khí cũng không có, thấy cô ngồi đọc sách cười một mình, cậu từ từ tiến lại gần, nhìn xem cô đọc gì mà vui vẻ như thế.

Bạc Cách vẫn im lặng đọc sách, ăn đồ ăn vặt, đọc xong một cuốn lại qua kệ sách lấy cuốn khác tiếp tục đọc.

Cậu thì nằm trên giường, tiếp tục giận dỗi, bỗng nhiên Bạc Cách xoay người lại đút vào miệng cậu một miếng đồ ăn vặt, cậu... Không thèm ăn.

Nhưng sau đó bị tiếng nhai "răng rắc răng rắc" của Bạc Cách kích thích, mặt mũi cũng không cần, nhìn cô ăn cả nửa ngày, thèm.

Sau đó Bạc Cách chỉ vớ chân cậu ném ở dưới gối đầu hỏi cậu :"Bình thường vẫn hít loại khí thơm này rồi ngủ đấy hả?"
"Làm gì có." Cậu lập tức phản bác, khuôn mặt đỏ bừng.

Bạc Cách chỉ cười cười, tiếp tục ăn đồ ăn vặt.

Mạc Nhan không thể cao hứng nổi, tiến lại gần cô lấy mấy miếng khoai tây lát nhét vào miệng, lại nói:"Chị xem cuốn này không có gì vui đâu, để em cho chị xem cuốn này."

Sau đó tung tăng chạy đến kệ sách lấy ra một cuốn sách khác, giống như dâng đồ quý giá lên cho cô.

Đâu còn chút gì gọi là giận cô nữa, cậu sùng bái cô còn chưa kịp nữa là.

Vốn dĩ, cậu vẫn một lòng kính ngưỡng Bạc Cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC