Chương 103: Trực giác của "Khán Giả"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Sao lại thế này... Hugh và Fors cho dù dọc đường không hề trì hoãn chút nào, giữ nguyên tốc độ khá nhanh, nhưng ít nhất cũng phải mười lăm phút mới đến được giáo đường Đêm Đen gần nhất... May mà mình cũng được coi là người thận trọng, khẩn cầu Ngài "Kẻ Khờ" ban cho Thiên sứ chúc phúc từ trước, vừa rồi cũng là thật sự thôi miên Hugh và Fors...' Trong đầu Audrey liên tục nhảy ra hàng loạt suy nghĩ, rồi nhanh chóng bị cô dìm xuống.

Ánh mắt cô đầu tiên là mù mịt, sau đó dần để lộ ra sắc thái đã hiểu rõ vấn đề, dường như rốt cuộc tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài, nhớ lại đủ mọi chuyện mình đã bỏ quên trước đó.

"Ngài Rambis, sao ngài lại ở đây..." Audrey để giọng nói mình có vẻ mơ hồ, giống như vẫn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi cơn mơ.

Lúc nói chuyện, cô dùng "Bác sĩ tâm lý" đối với việc kiểm soát cảm xúc bản thân, khiến suy nghĩ mang theo chút lo lắng khó tránh khỏi hiện lên trong đầu mình như bình thường, không tạo ra chút khác lạ nào.

Sự thay đổi nằm ngoài dự liệu này khiến cô không biết sau đó nên xúc tiến thế nào.

Không cần nghi ngờ, cô biết rõ đầu tiên mình cần phải ứng phó với câu hỏi kế tiếp của Hervin Rambis, không để vị Bán Thần này sinh ra chút nghi ngờ, nhưng nếu chỉ như thế, thì có lẽ chỉ ba đến năm phút đối phương sẽ rời đi, mà với thời gian đó thì Hugh và Fors chắc chắn chưa tiến vào giáo đường Đêm Đen, không thể hoàn thành bước đánh lạc hướng. Đến lúc đó, cô cố tình đốt cháy ghim cài mũ, triệu hồi "Thế giới", rất dễ khiến cho việc kết thúc kế hoạch xuất hiện sơ hở, không thể thực sự giải quyết được hậu họa.

'Không, thà bỏ qua cũng không thể thúc đẩy kế hoạch trong tình huống chưa chuẩn bị sẵn sàng... Kiên trì, nhẫn nại, thận trọng, mới là những từ mấu chốt trong thế giới thần bí... Ít nhất trong một thời gian rất dài nữa Hervin Rambis chỉ lợi dụng mình chứ không trực tiếp làm hại mình. Cho dù ông ta muốn mình và hoàng tử điện hạ thành hôn, thì toàn bộ quá trình này cũng phải mấy năm hoặc hơn nửa năm, mình vẫn còn đủ thời gian, có thể đợi đến cơ hội thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ tư, thứ năm... Vấn đề duy nhất là, cần phải thông báo cho Fors và Hugh, để hai cô ấy mau chóng ẩn náu cho kỹ...' Ánh mắt Audrey trở lại bình thường, thoáng để lộ vẻ cảnh giác và sợ hãi, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Quan sát phản ứng của cô, nghe thấy câu hỏi của cô, Hervin Rambis mỉm cười nói:

"Đây là lần đầu tiên cô thôi miên người khác với ý nghĩa thực sự, tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cố tình đến hiện trường chờ đợi. Haha, với xuất thân của cô, bình thường quả thực rất ít có cơ hội sử dụng năng lực ở phương diện này..."

Giọng nói của ông ta rất ôn hòa, mang theo vẻ quan tâm, bất tri bất giác khiến nỗi sợ hãi và sự cảnh giác trong mắt Audrey tan đi từng chút một.

Mà trong thế giới tâm linh của Audrey, cô lại có cảm giác ý thức bị phân tách, một phần phóng lên cao nhìn xuống "hòn đảo" và "biển cả".

Điều này khiến cô nhận thức một cách tinh tường rằng vừa rồi mình sinh ra cảm giác thân thiện và an toàn đều là kết quả của việc bị dẫn dắt.

Hervin Rambis thấy Audrey khôi phục lại trạng thái bình thường, khẽ gật đầu nói:

"Vừa rồi hai người kia trả lời câu hỏi của cô thế nào?"

Audrey thản nhiên đáp:

"Hugh nói hành động điều tra Tử tước Stratford, truy tìm bí mật của quốc vương đều xuất phát từ ý chí của riêng cô ta, cô ta tràn đầy nghi ngờ đối với nguyên nhân cái chết của cha mình năm đó. Cha cô ta là thị vệ trưởng cung đình tiền nhiệm, Mason Deere..."

"Nhưng cô ta có nhắc tới chuyện, hành động của mình được một sự tồn tại nào đó phù hộ..."

Trong lúc nói chuyện, lời của Audrey suýt thì ngừng lại giữa chừng, bởi vì "cô" ở dưới bầu trời linh tính, đang nhìn xuống đảo ý thức và biển lớn tâm linh kia thấy một bóng người từ đáy biển bay vọt lên, men theo một cầu thang được cụ thể hóa ra, xuyên qua lĩnh vực tiềm thức, bước vào hòn đảo "Thể tâm trí" của mình.

Bóng người đó mặc quần áo ba món màu đen, cả đầu bạc trắng, chính là một Hervin Rambis khác.


Trên mặt Hervin Rambis không hề có ý cười, khí chất cực kỳ âm hiểm, trên làn da bị một lớp vảy xám trắng bao phủ, đôi mắt không những từ màu lam nhạt chuyển sang vàng óng, mà con ngươi còn thẳng đứng như loài động vật nào đó.

Nếu không phải trước đó đã từng trải qua chuyện tương tự, thì trong thời khắc đáng để căng thẳng này, Audrey chưa chắc đã giả vờ được rằng mình không phát hiện ra điều gì, khiến lời nói xuất hiện sự ngắt quãng và lắp bắp.

Hervin Rambis ở thế giới hiện thực mỉm cười nhìn gương mặt xinh đẹp trong trẻo của Audrey, hỏi sâu thêm:

"Phù hộ của sự tồn tại nào?"

Audrey lắc đầu, đảo ý thức cũng theo đó xuất hiện sự biến hóa tương ứng:

"Nhắc đến chuyện này, Hugh và Fors liền cực kỳ kháng cự, có dấu hiệu thoát khỏi thôi miên. Tôi không dám truy hỏi thêm."

'Đương nhiên, sự phù hộ của một vị nào đó có thể giải thích là sự chú ý của Ngài "Kẻ Khờ", cũng có thể hiểu thành sự theo dõi của Nữ thần...' Audrey vẫn giữ được sự tỉnh táo dưới bầu trời linh tính kia lặng lẽ lẩm bẩm một câu.

Hervin Rambis tiếp tục các vấn đề xung quanh phương diện này, hỏi tỉ mỉ về cuộc thôi miên vừa rồi.

Sau hai ba phút, ông ta hài lòng gật đầu:

"Không tệ, cô quả thật có thiên phú về thôi miên, đợi đến khi chuyện gần đây kết thúc, tôi sẽ cho cô ma dược của "Hành giả giấc mơ", cũng tự chủ trì nghi thức cho cô."

"Ừm, đừng quá bài xích tình yêu và hôn nhân, cô còn chưa đến hai mươi tuổi, đây chính là thời điểm để truy cầu và hưởng thụ những chuyện trong phương diện này. Sức hấp dẫn của cô đủ để khiến mọi người đều yêu thích, có thể thỏa sức hưởng thụ ánh mắt và sự lấy lòng của họ..."

Hervin Rambis dùng phương pháp ám thị và dẫn dắt từ phía bên cạnh, khiến Audrey giảm đi sự kháng cự đối với tình yêu và hôn nhân từng chút một.

'Lão già đáng ghét này...' Audrey dưới bầu trời linh tính phồng má, căm phẫn mắng một câu, cũng thao túng bản thân trên đảo ý thức lộ ra chút thẹn thùng và tán thành.

Hervin Rambis làm theo lý thuyết tiến dần từng bước, không ngờ một lần đã thành công, thu lại ý thức đang xâm nhập vào thể tâm trí của đối phương, cho bản thân hư ảo thoát khỏi hòn đảo kia.

Ông ta quay người rồi nói:

"Hãy quên những gì tôi vừa nói đi, chúng chỉ là những suy nghĩ tự sinh ra trong lòng cô."

"Đợi đến khi tôi rời khỏi nơi này, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt của cô, thì cô sẽ quên rằng tôi từng tới đây."

Nghe những lời này, Audrey ở dưới bầu trời linh tính không nhịn được âm thầm thở phào, bởi vì điều này có nghĩa là Hervin Rambis sắp rời đi.

Tuy tính từ lúc đối phương xuất hiện mới chỉ khoảng năm phút đồng hồ, không đủ để Hugh và Fors tiến vào giáo đường Đêm Đen gần nhất, nhưng Audrey vẫn mong muốn cấp thiết Hervin Rambis mau chóng rời khỏi đây, ở cùng một chỗ với một vị Bán Thần lĩnh vực "Khán Giả", áp lực lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

'Sau này vẫn còn cơ hội, chỉ cần giữ lại được ý thức của bản thân thì vẫn có cơ hội, Audrey, đừng uể oải, đừng nôn nóng...' Vị tiểu thư quý tộc Audrey này lặng lẽ trấn an mình mấy câu, nhìn Hervin Rambis xoay người, đi đến đại sảnh.

Cô không hề thả lỏng, không hít thở, cố gắng giữ trạng thái bình thường.

Đột nhiên, Hervin Rambis dừng bước, quay đầu, đôi mắt lam nhạt nheo lại nhìn Audrey:

"Lúc đầu khi vừa nhìn thấy tôi, vì sao cô lại sợ hãi như vậy?"

'... Tôi, khi đó tôi quá bất ngờ nên không thể che giấu được cảm xúc?' Audrey chỉ cảm thấy da đầu dưới mái tóc vàng hơi tê dại, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, ngoài miệng lại hỏi với vẻ tràn ngập khó hiểu:

"Thật à?"

"Việc này không phải rất bình thường sao, đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh, hoảng hốt trong chốc lát là không thể tránh khỏi."

Hervin Rambis gật đầu, dường như tán thành cách giải thích này, ông ta quan sát đôi mắt sau, bỗng lên tiếng nói tiếp:

"Lúc trước cô luôn mang theo bên người một vật phẩm thần kỳ loại trang sức có thể thay đổi hình dạng, vì sao hôm nay lại không đeo?"

Đối với một "Khán Giả" mà nói, đây là chi tiết có chút khác thường.

'Không xong rồi... Rõ ràng phần lớn thời gian mình đều giấu "Nói dối" ở trong quần áo, sao ông ta có thể phát hiện ra lần này không có... Ông ta đã âm thầm đọc ký ức nào đó của mình, để thể hiện ký ức bình thường không được bảo vệ...' Đối diện với câu hỏi này của Hervin Rambis, Audrey có cảm giác suy nghĩ sắp ngưng trệ cả rồi.

Lý do cô không mang theo "Nói dối" rất đơn giản: sợ rằng vật phẩm trang sức này sẽ phóng đại cảm xúc của mình, khiến bản thân không thể hoàn toàn che giấu suy nghĩ chân thật khi đối diện với một vị Bán Thần con đường "Khán Giả".

Mà việc này có nghĩa rằng hôm nay cô đã đoán được mình sẽ gặp mặt Hervin Rambis, đây là chuyện mà không thể cũng không nên xuất hiện trong tình huống bình thường!

Chỉ chớp mắt, Audrey đã bắt được một linh cảm, mờ mịt cười nói:

"Nó sẽ phóng đại cảm xúc của tôi, làm giảm xác suất thành công khi thôi miên, để quá trình vừa rồi không xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi đã tháo nó xuống trước."

Hervin Rambis khẽ gật đầu:

"Thì ra là thế..."

Trong lúc tâm lý Audrey thoáng thả lỏng, vị Bán Thần "Khán Giả" này đột nhiên nheo mắt lại:

"Nếu chỉ đơn thuần là chuyện đó thì quả thật không cần phải nghi ngờ. Nhưng kết hợp với nỗi sợ hãi vượt quá giới hạn khi cô thấy tôi lúc đầu thì chuyện không hề đơn giản như vậy..."


Vừa nói chuyện, đồng tử màu lam nhạt của Hervin Rambis chợt dựng thẳng lên, nhanh chóng nhuộm màu vàng óng.

Trong con ngươi hẹp dài màu vàng phản chiếu rõ ràng hình ảnh Audrey mặc trang phục kỵ sĩ.

'Uỳnh' một tiếng, suy nghĩ của Audrey trở nên cực kỳ mơ hồ, chỉ còn "cô" ở dưới bầu trời linh tính kia là còn giữ được chút tỉnh táo.

Trên mặt biển lớn tâm linh xung quanh đảo ý thức của cô, sóng triều dâng lên ầm ầm, bao trùm lên tất cả.

Cùng lúc đó, Hervin Rambis hư ảo có khí chất thâm hiểm đã đi rồi lại quay về, một lần nữa lên đảo, dừng lại ở một phần dưới nước biển, để cho từng mảnh vảy rồng màu xám trắng bay vào trong nền móng của hòn đảo, cũng chính là trong lĩnh vực tiềm thức khổng lồ của nhân loại.

Audrey chợt thấy suy nghĩ của mình xuất hiện sự méo mó, muốn mở miệng nói ra tất cả, bộc bạch ra toàn bộ bí mật của mình.

Dựa vào sự tỉnh táo của "cô" ở dưới bầu trời linh tính kia, cô gắng gượng khống chế bản thân, không để lộ ra ẩn tình gì, cũng biết nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, vội vàng tập trung suy nghĩ rời rạc lại với nhau, dựa vào sự chúc phúc của Thiên sứ và ý thức phân tách ra, không để Hervin Rambis phát giác ra.

Những suy nghĩ rời rạc này bao gồm cả thò tay vào túi áo trái.

Đúng lúc này, Hervin Rambis đang xâm nhập vào thế giới tâm linh để lộ ra vẻ mặt càng thêm thâm trầm, hừ lạnh một tiếng:

"Quả nhiên có vấn đề!"

Nếu không có vấn đề, thì lúc này Audrey đã bắt đầu nói ra toàn bộ bí mật và chuyện riêng tư của mình, bắt đầu từ điều quan trọng nhất, chứ không phải là giữ im lặng!

Mà cũng vì chiêu thao túng này thực hiện quá nhanh, Audrey hoàn toàn không có thời gian sửa lại toàn bộ bí mật, cho dù muốn che giấu điều gì thì chỉ cần mở miệng ra là sẽ bị phát hiện còn giữ được tỉnh táo hay không.

Hervin Rambis sau khi xác nhận có điều khác thường, không hề do dự, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, bên ngoài làn da đã bao phủ một lớp vảy xám trắng.

Gió bão trên biển lớn tâm linh chợt dữ dội hẳn lên, Audrey dưới bầu trời linh tính nhất thời lung lay như sắp đổ.

Lớp phòng ngự cuối cùng trong lĩnh vực ý thức của cô sau khi chịu các đợt tấn công ác liệt liên tiếp, đã bị suy yếu sắp vỡ nát.

"Hừ!" Hervin Rambis lại gia tăng thêm độ lớn của cơn bão tâm linh, cảm nhận toàn bộ hòn đảo ý thức của Audrey xuất hiện sự rung lắc với vẻ hài lòng.

Điều này có nghĩa là ông ta đã sắp hoàn thành việc khống chế đối phương!

Đúng lúc này, bên tai Hervin Rambis vang lên một từ đơn xưa cũ trúc trắc:

"Vận mệnh!"

Hervin Rambis ở thế giới hiện thực ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt xanh biếc của Audrey nhuộm một màu vàng rực tươi sáng nhất, quyến rũ nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC