Chương 110: "Ma quỷ" chân chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nắm được tình hình đại khái, Klein nhìn chiếc gương toàn thân trong phòng, hỏi:

"Bí mật của quốc vương là gì?"

Trên mặt gương giống như thông với thế giới khác kia, ánh nước khẽ chập chờn, dần dần hiện ra một hình ảnh. Đó là một di tích ẩn sâu trong bóng tối, phủ kín bụi bặm của lịch sử, nhưng gần như không có hư hại gì.

'Ý là, bí mật của quốc vương nằm trong di tích của "Huyết hoàng đế"... Arodes không dám trực tiếp trả lời, hay là quả thực chỉ nhìn được đến mức độ này?' Klein cân nhắc một lát, nói với "Ma kính":

"Đến ngươi hỏi rồi."

Cảnh tượng trên mặt gương toàn thân không hề thay đổi, chỉ đột nhiên hiện lên từng từ đơn màu bạc:

"Chủ nhân vĩ đại, ngài còn câu hỏi nào khác không?"

"Có." Klein không hề khách sáo gật đầu: ""Thánh nữ trắng" Catherine hiện giờ đang ở đâu?"

Bên trong gương, các từ đơn màu bạc nhanh chóng nhạt đi, biến mất không thấy, nhưng phông cảnh không hề biến đổi, vẫn là khu di tích của "Huyết hoàng đế" kia.

'Nếu không có sự xuất hiện và biến mất của hàng chữ, mình còn tưởng rằng "Ma kính" chết máy rồi cơ... Catherine đang trốn trong di tích của "Huyết hoàng đế"? Khu di tích thực sự kia?' Klein như có điều suy nghĩ, gật đầu.

"Đến ngươi."

Bên trên khung cảnh này, hàng từ đơn màu bạc lại một lần nữa ngưng tụ ra:

"Chủ nhân nhân từ, vì sao ngài không rời khỏi Backlund?"

'Câu hỏi này rất hay, mình vốn đã có quyết định này... Lúc đầu mình đến điều tra sự kiện sương mù Backlund chỉ là xuất phát từ lòng căm phẫn thay những người dân nghèo vô tội bị thiệt mạng như ông Kohler, cùng với sự mê man khi mục tiêu chính gần như bị phá tan, sau đó lại bị trói buộc vào thân phận quyến giả của Nữ thần này. Tiếp theo, mình muốn ngăn cản tai họa sắp xảy ra, để những người quen biết tránh khỏi nỗi thống khổ từ dã tâm của các nhà lãnh đạo, không trở thành người chết đuối trong cơn thủy triều của thời đại, nguyện ý đối đầu với mạo hiểm vì những điều đó...'

'Về phần hiện tại, việc biết rằng sẽ có một trận chiến càn quét toàn bộ thế giới, phát hiện ra nghi thức tấn thăng của "Học giả cổ đại", đối với mình mà nói gần như là "đo ni đóng giày". Sau khi nhận thấy có đầy dấu vết sắp xếp, mình đã rõ ràng, cho dù thật sự muốn trốn đi cũng chưa chắc đã làm được, hoặc nên nói rời khỏi Backlund thì khả năng cao cũng không thể thoát được số mệnh đã mang trên lưng ngay từ ban đầu. Nếu đã như vậy, chẳng thà chủ động mạo hiểm khiêu chiến, xem có thể làm rõ chân tướng, tìm ra được cơ hội sống sót hay không, từ đó nắm chắc vận mệnh của bản thân...' Suy nghĩ của Klein không ngừng hiện ra rồi dần dần lắng đọng lại.

Sau đó, anh đáp với giọng bình tĩnh:

"Rời khỏi Backlund cũng không thể thực sự giải quyết được vấn đề."

Nói xong, Klein lại bắt đầu hỏi:

"Trissy hiện giờ đang ở đâu?"

Trên mặt gương toàn thân, hình ảnh rốt cuộc có biến hóa, lần này là một mảng tối đen, thỉnh thoảng có từng sự vật to dài uốn lượn lướt qua mặt ngoài.

'Arodes cũng không nhìn thấy tình hình của Trissy...' Klein hơi gật đầu:

"Đến lượt ngươi hỏi."

Bên trong mặt gương lại có ánh nước dao động, từ dòng từ đơn màu bạc tuôn ra nối liền thành câu:

"Chủ nhân vĩ đại, tôi có một câu muốn nói với ngài, được chứ?"

"Nói đi." Klein rất tò mò đáp lại.

Những từ đơn màu bạc kia lại nhấp nháy biến thành văn tự mới:

"Tiếp theo ngài nhất định phải cẩn thận!"

'Còn dùng dấu chấm than... "Ma kính" Arodes đã ngửi thấy mùi bất ổn?' Klein suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Ngươi cho rằng đang có thứ gì đó uy hiếp đến ta?"

"Tôi không biết, chỉ là một loại cảm giác..." Arodes sắp xếp lại từ đơn, để chúng từ màu bạc biến thành màu xám trắng, thể hiện một cách trực quan cái gọi là ủ rũ và tự trách.

Không đợi Klein đáp lại, từng từ đơn xám trắng từ trong gương nhảy ra:

"Chủ nhân vĩ đại, tôi còn có một hình cảnh muốn hiện ra cho ngài xem, có thể chứ?"

"Có thể." Klein chậm rãi nói.

Trên mặt gương toàn thân, ánh nước tạo nên gợn sóng, mảng tối đen kia cũng theo đó biến đổi.

Nó trở nên sâu thẳm hơn, tôn lên từng điểm sáng lấp lánh như kim cương.

Đây là bầu trời đêm xinh đẹp bao la.

'Arodes chiếu ra cảnh tượng này, là đang chỉ ra rằng Nữ thần bản chất là "Ngôi Sao", hay là đang có ánh mắt từ bầu trời sao phóng xuống? Xem ra nó không dám biểu đạt trực tiếp...' Klein suy nghĩ chốc lát, không có ý định hỏi thêm.

"Hôm nay tới đây thôi."

"Vâng!" Từ đơn xám trắng lại nhuộm màu bạc như trước, không hiểu vì sao tốc độ hiện ra lại chậm đi: "Chủ nhân vĩ đại, ngài còn chưa nói, sau này nếu có câu hỏi gì, sẽ lại triệu hồi tôi, người hầu Arodes trung thực của ngài..."

'Chiếc gương có nhiều lễ nghi...' Klein buồn cười nói:

"Đương nhiên, ta sẽ triệu hồi ngươi vào thời điểm ta có câu hỏi khác."

"Vâng thưa chủ nhân! Tạm biệt chủ nhân!" Trên mặt gương, các từ đơn màu bạc lại khôi phục tốc độ bình thường, cũng phác họa ra một hình minh họa không ngừng vẫy tay.

Đợi đến khi tất cả trở lại bình thường, Klein đốt rụi tờ giấy có phù hiệu triệu hồi, kéo rèm ra, ngóng nhìn lên bầu trời um ám lạnh lẽo.

.......

Trong một giáo đường Đêm Đen không lớn lắm ở khu Hoàng Hậu.

Hugh và Fors nhận được lời nhắn của tiểu thư "Chính Nghĩa" khẩn cầu Ngài "Kẻ Khờ" truyền đạt, biết vấn đề đã được giải quyết, cũng đã biết đại khái về bí mật của quốc vương.

"... Thật là lợi hại." Fors tôn sùng "Thần Hơi nước và Máy Móc" mở to mắt trong đại sảnh cầu nguyện mờ tối yên tĩnh, nghiêng đầu thấp giọng cảm khái một câu.

Cô vốn định nói thẳng là Ngài "Thế giới", hoặc là Germand Sparrow thật lợi hại, nhưng cô của hiện tại sẽ không phạm phải sai lầm ở mức độ này.

Mới trôi qua một tuần mà cô cảm thấy mình như đã bôn ba hơn mười năm trong thế giới thần bí.

Hugh cũng mở to mắt, vẽ hình vầng trăng đỏ rực trước ngực, để sám hối hành vi không tôn kính Nữ Thần vừa rồi.

"Đúng vậy, đó là vị..." Hugh còn chưa dứt lời, đã truyền đạt được toàn bộ ý tứ vào trong đầu Fors một cách chuẩn xác.

Cô muốn nói là, Hervin Rambis là một vị Bán Thần chân chính, nhưng tính từ lúc mình và Fors tiến vào tòa giáo đường này mới qua chưa đến 10 phút, ông ta đã bị Germand Sparrow giải quyết.

Đều là Thánh giả, thế mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy?

"Có lẽ có Thiên sứ chúc phúc..." Fors kết hợp với kinh nghiệm từ những sự kiện siêu phàm và sáng tác tiểu thuyết, mù mờ đưa ra suy đoán.

Bởi vì sảnh cầu nguyện quá tối tăm yên tĩnh, không thích hợp để trao đổi, Hugh không trực tiếp đáp lại Fors, gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.

Hai người sóng vai rời khỏi khu vực cầu nguyện, sau khi đến gần cổng, Hugh mới thở hắt ra:

"Hi vọng có một ngày tớ cũng lợi hại như thế..."

"Thỉnh thoảng tớ cũng nghĩ vậy." Fors mỉm cười nói: "Ôi, bất kể thế nào, cậu cũng đã tính là hoàn thành điều tra rồi đúng không? Tuy cái gọi là bí mật kia chắc chắn còn khá nhiều chỗ đáng để khai quật, nhưng đại khái là việc như thế nào đã có đường nét tương đối rõ ràng rồi."

Hugh nhìn cánh cửa lớn phía trước, thất thần suy nghĩ mấy giây:

"Nhưng việc này có ý nghĩa gì chứ? Tớ không thể làm được chuyện gì từ nó cả, một chuyện cũng không."

"Không không, nếu chỉ nói về kẻ địch thì thân phận của vị kia cũng không tính là cao quý lắm, ít nhất chúng ta có thể nhìn thẳng vào." Fors nghiêm túc trấn an bạn thân: "Đợi đến khi cậu đạt được biến đổi về chất, cậu sẽ phát hiện ra mình có năng lực tham gia vào chuyện này, ít nhất là tham gia vào một phần không liên quan đến tầng lớp cao hơn."

Fors đã tham gia vào hội Tarot lâu hơn Hugh rất nhiều, cô đã từng chứng kiến một số việc mà ngài "Kẻ Khờ" mưu tính, ngài đã thông qua quyến giả của mình và thành viên hội Tarot, phá hủy kế hoạch giáng trần của "Chúa Sáng Thế Chân Thật", vạch trần bí mật của cảng Bansi, chiếm được một phần quyền lực của lĩnh vực "Bão Táp", nhúng tay vào quá trình thu lại "0-08", so với các Thiên sứ, Vua Thiên Sứ, thậm chí là Chân thần liên quan đến những chuyện này, thì kẻ địch lần này chỉ là quốc vương George III, quả thực không tính là gì.

Hugh chậm rãi đi tới cửa, im lặng một hồi rồi nói:

"Tớ hiểu ý cậu."

"Tiếp theo chúng ta quay về khu Đông, không cần chuyển nhà gấp. Đợi đến khi tớ lấy được phối phương ma dược "Thẩm Phán", rồi chúng ta sẽ trốn hẳn đi. Tớ nghĩ sau chuyện ngày hôm nay, chắc là họ không dám mạo hiểm điều tra chúng ta nữa."

"Chắc chắn rồi, họ chỉ là cái bóng trốn ở trong bóng tối, không thể thấy ánh mặt trời." Fors vội vàng hùa theo một câu, rồi cảm thán nói: "Tớ chỉ hi vọng trước khi chuyển nhà lần nữa, hồi âm của thầy sẽ được chuyển tới."

Hugh giơ tay giữ lấy mái tóc vàng của mình, vừa cất bước ra khỏi cổng giáo đường, vừa nghiêm túc nói:

"Đợi đến khi lấy được phối phương, tớ sẽ mua chiếc khuy áo kia, cố gắng thăng cấp thật nhanh."

"Không tệ, lấy lại ý chí chiến đấu thôi." Fors thấy thế, mỉm cười trêu chọc một câu.

Hugh không nói nữa, tiếp tục bước về phía trước với nét mặt nghiêm túc.

Được hơn chục bước, cô đột nhiên dừng lại, nói mà không quay đầu:

"Tiền của tớ hẳn là, hẳn là không đủ để mua chiếc khuy áo kia. Đến lúc đó, đến lúc đó cậu cho tớ mượn một ít nhé..."

"Tớ chắc chắn sẽ trả lại."

Fors sửng sốt một giây, lập tức bật cười:

"Được."

"Nếu tớ đoán không nhầm, thì đồ tiếp theo của tớ hẳn là có thể lấy được từ chỗ thầy."

........

Giữa trưa thứ năm, Klein lấy cớ nghỉ ngơi quay lại phòng ngủ chính, bước vào phòng tắm, đi ngược bốn bước lên phía trên sương mù xám.

Anh cho rằng lọ thủy tinh đựng "ma dược" kia hẳn là đã hoàn thành việc hấp thụ.

Ngồi vào chiếc ghế cao thuộc về "Kẻ Khờ", Klein vẫy tay một cái, giải trừ cách ly, gọi mục tiêu đến trước mặt.

Lọ thủy tinh trong suốt đã nhuộm một màu hơi tối, bên ngoài có thêm những ô lưới mắt cáo, tỏa ra ánh sáng nhạt, rất có khí chất của tác phẩm nghệ thuật.

Bên trong nó trống rỗng, nửa giọt ma dược cũng không còn, chỗ miệng lọ tương đối rộng bị phủ bởi một lớp sương mù có hào quang lập lòe, khiến tầm mắt Klein chú ý vào đó, còn có cảm giác bị hấp thu.

Chỉ chớp mắt, trong lọ truyền ra một giọng nói:

"Bỏ vào 100 đồng vàng, có thể thực hiện một nguyện vọng..."

"Bỏ vào 100 đồng vàng, có thể thực hiện một nguyện vọng..."

'Cái này học của ai vậy... Không thể không nói, lời nói đơn điệu lặp đi lặp lại này quả thật rất có ích cho việc thôi miên... Thật sự ném vào 100 đồng vàng sẽ tương đương với việc tự động mở cánh cửa thể tâm trí, bị cái lọ này thao túng, trở thành nô lệ của nó...' Klein phân tích qua loa rồi gọi "Chữ thập vô ám" tới, mượn áp lực từ sương mù xám ép nó cắm vào trong miệng lọ.

"Thứ ma quỷ nhà ngươi!" Giọng nói trong cái lọ kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị sương mù xám ngăn trở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC