Chương 112: Người công cụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Mười giờ đêm nay...' Klein liếc nhìn tiểu thư tín sứ đang đứng chờ tại chỗ, đi tới trước bàn, lấy một tờ giấy trắng ra, viết thư hồi đáp:

"Tôi sẽ đến đúng giờ."

"Ngoài ra, cục diện ở Backlund gần đây rất căng thẳng, cần phải chú ý kiểm soát mức độ."

Sau khi nhắc nhở Sharon một câu, Klein gấp giấy viết thư lại, lấy một đồng vàng và một viên "kim cương" hình chữ nhật không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh từ trong túi ra:

"Đây là bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua", có thể cho cô mượn lại sức mạnh của bản thân ở quá khứ trong một thời gian ngắn." Klein đưa cả ba thứ cho Reinette Tincole.

Một trong bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ mà Reinette Tincole xách theo mở miệng ra, ngậm lấy cả ba thứ kia, ba cái đầu khác thì lần lượt nói:

"Vì sao..." "Lại..." "Cho tôi..."

"Xem như là một phần thù lao trả trước." Klein cười đáp lại với vẻ mặt như bình thường.

Lời nhắc nhở của "Ma kính" Arodes khiến anh cảm thấy mình cần phải chuẩn bị thêm nhiều thứ.

Reinette Tincole không hỏi lại, bốn cái đầu có dung mạo xinh đẹp dựa vào việc tóc bị nhấc lên cao thấp mà lắc lư một hồi.

Cô lập tức bước vào hư không, biến mất khỏi căn phòng.

Klein nhìn cơn mưa phùn rơi tí tách ngoài cửa sổ và sắc trời đã hoàn toàn tối om, cởi áo khoác ra đưa cho người hầu nam Enyuni.

.......

9h51' tối, một con đường gần sông Torquack, khu Jowod.

Trong cơn mưa dầm thường thấy vào mùa thu Đông của Backlund, một chiếc xe ngựa cho thuê rẽ vào nơi này, chậm rãi chạy về phía trước.

Trên xe ngựa, Emlyn White tay cầm mũ dạ, dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn người đàn ông trẻ tuổi có sắc mặt nhợt nhạt, đầu tóc hơi rối ở đối diện, khóe miệng nhếch lên:

"Chính là nơi này?"

Maric có bóng dáng mang theo cảm giác rất mơ hồ gật đầu, chỉ vào một căn nhà mặt đường giống cửa hiệu:

"Đúng vậy."

"Đó là một tiệm sách, ông chủ tên là Charlie Lake, là một người Loen có huyết thống thuần chủng. Nhưng lúc còn trẻ ông ta từng đến Nam đại lục một lần, hi vọng có thể phất lên. Ở nơi đó, ông ta trở thành thành viên của học phái Hoa Hồng, tín đồ của "Thần bị trói", cũng được phái quay về Backlund, phụ trách thu thập tin tức và trợ giúp các thành viên của học phái Hoa Hồng khác chấp hành nhiệm vụ. Chúng tôi đã theo dõi ông ta từ rất lâu trước đây, định xuống tay giải quyết, cắt đứt con đường truyền tin của học phái Hoa Hồng, để tạo ra điều kiện sinh tồn tốt hơn cho mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm xuống."

Emlyn nở nụ cười nhạt:

"Sự thật đã chứng minh, trong rất nhiều thời điểm nhẫn nại quả thật có thể đổi lấy kết quả tốt hơn."

"À, thẳng thắn mà nói, biểu hiện của anh không giống với "Oan hồn" phái Tiết Chế mà tôi tưởng tượng cho lắm. Tôi nghĩ rằng anh sẽ rất keo kiệt lời nói cơ."

Maric liếc nhìn ma cà rồng nghe nói đã là Tử tước ở đối diện:

"Người khác nhau có tính cách khác nhau, mà tiết chế cũng chỉ là kiểm soát dục vọng, không cho vượt quá giới hạn mà thôi."

"Về chuyện này, tôi không giải thích rõ ràng đến vậy thì sợ rằng anh sẽ không hiểu, ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Nếu như vậy, "tiết chế" loại dục vọng này sẽ vượt qua giới hạn nên có."

'À, tuy rất triết lý, nhưng cũng không cần lấy tôi ra làm ví dụ...' Emlyn dựa vào vách thùng xe với tư thế thoải mái, nhìn đối phương nói:

"Tiếp tục chủ đề trước đó."

Maric lại nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Trong nhà Charlie Lake, có một cô hầu gái đến từ thung lũng Paz, cũng là thành viên của học phái Hoa Hồng."

"Mặt khác trong hai căn nhà đối diện hiệu sách của Lake, có một goá phụ và một người đàn ông say rượu đang trú ngụ, họ đều là tín đồ của "Thần bị trói", sẽ truyền tin tức cho học phái Hoa Hồng vào thời khắc mấu chốt."

"Việc các anh cần làm chính là âm thầm theo dõi ba người này trong lúc chúng tôi đối phó Charlie Lake, thông qua việc truyền tin tức, phong tỏa vị trí của người phụ trách học phái Hoa Hồng ở Backlund."

"Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ cho Charlie Lake một số cơ hội cầu cứu, hoặc là phát ra tín hiệu."

Emlyn khẽ gật đầu nói:

"Tôi rõ rồi."

Anh lập tức nghiêng đầu nhìn bầu trời u ám không thấy vầng trăng đỏ đâu, xoay chiếc nhẫn được khảm đá quý màu lam thẫm đeo trên ngón áp út tay trái.

Đây là chiếc nhẫn "Lời thề hoa hồng", có thể cùng chung thị giác, thính giác và khứu giác với Bá tước Mistral.

Chiếc nhẫn này đi một vòng cuối cùng lại quay về tay của Emlyn, đương nhiên, chỉ là tạm thời thôi.

Cho nên, Bá tước Mistral cũng đã nghe thấy những gì mà Maric vừa nói và truyền đạt lại cho các Huyết tộc tham dự khác.

Emlyn vốn tưởng rằng tuy mình chỉ phụ trách liên lạc ở giữa, không có tác dụng gì khác, nhưng ít nhất cũng có thể trình diễn một vài năng lực pháp thuật thuộc về "Học giả đỏ thẫm", truyền tin tức trước mặt "Oan hồn" Maric với vẻ cực kỳ đẳng cấp, nào ngờ, anh chẳng phải làm gì cả, chỉ cần đeo nhẫn đến hiện trường là xong.

Điều này khiến anh rất chán nản, cảm thấy mình chỉ đơn thuần là một công cụ.

'Chưa đến Bán Thần, rất nhiều chuyện ngay cả tư cách trực tiếp tham gia cũng không có, càng đừng nói đến chuyện cứu vớt chủng tộc...' Giờ phút này, trong lòng Emlyn hơi kích động, cảm thấy cấp bậc của mình còn chưa tương xứng với thân phận bí mật của mình, vẫn chưa thể gánh vác được tránh nhiệm nên gánh.

Về phần "Lời thề hoa hồng" thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hiệu quả khiến hai người đeo biết được suy nghĩ trong đầu đối phương, Emlyn cũng không lo lắng, anh đã nhờ tiểu thư "Chính Nghĩa" thôi miên mình trước, khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện mà lãnh đạo cấp cao của Huyết tộc không nên biết.

"Tự đại, ấu trĩ, ngây thơ..."

'Đây là một vài suy nghĩ của Bá tước Mistral được "Lời thề hoa hồng" ngẫu nhiên truyền tới... Ha...' Emlyn cười nhạo một tiếng trong lòng, bắt đầu lặp đi lặp lại một cái tên:

"Ornes Boyar... Ornes Boyar..."

Vị Tử tước này chính là Huyết tộc tuy có sự bảo vệ của Bá tước Mistral nhưng vẫn bị thôi miên phải đến giáo đường Bội Thu làm tình nguyện viên một thời gian lúc trước!

Lúc này, Maric liếc nhìn vẻ mặt Emlyn, gật đầu nói:

"Thái độ của anh càng khiến tôi thêm yên tâm."

Rất nghiêm túc, rất trịnh trọng, rất chuyên chú.

'Hả?' Emlyn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ nhếch môi cười nói:

"Cảm ơn."

.........

Tầng hai của tiệm sách kia là nhà của Charlie Lake, vị thương nhân này tuổi đã hơn 50, cha mẹ đã qua đời từ sớm, bản thân lại không kết hôn, nghe nói có mấy đứa con riêng, nhưng cũng không hề ở cùng với ông ta.

Sau khi lệnh cho hầu nam hầu nữ đi kiểm tra cửa sổ phòng ốc đã khóa chặt chưa, ông ta quay về phòng ngủ của mình, rót một ly rượu vang, ngồi lên sô pha, thưởng thức rượu với tâm trạng khá thả lỏng.

Ông ta có thói quen uống chút rượu trước khi đi ngủ.

Đợi đến khi ly rượu vang thấy đáy, Charlie Lake đứng hẳn lên, đi vào nhà tắm.

Khi bước qua chiếc gương toàn thân trong phòng, ông ta tùy ý liếc nhìn một cái, cả người đột nhiên cứng đờ.

Ông ta ở trong gương không biết từ khi nào sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đôi mắt lồi ra hết cỡ, trên mép có một đường máu đỏ tươi, khóe miệng lại mang theo một vết đỏ thẫm.

Là một thành viên của học phái Hoa Hồng, Charlie Lake cũng không hề xa lạ với tình huống thế này, không hét ầm lên hay chạy loạn khắp nơi như người bình thường, mà giơ tay phải lên chạm vào trước ngực.

Ông ta vừa chạm vào vật phẩm trang sức mình đeo, thân thể giống như rơi vào hố băng vĩnh viễn không tan chảy, từ trong ra ngoài đều chỉ còn cảm giác giá buốt.

Cảm giác giá buốt này như có sức sống, nhanh chóng khuếch tán, chiếm đóng mọi ngóc ngách trong người Charlie Lake, khiến ông ta có cảm giác xương cốt, cơ thịt đều không thuộc về mình, mà bắt đầu nghe theo lệnh của người khác.

Giờ phút này, trong cơ thể ông ta giống như có thêm một người, lạnh lẽo mơ hồ, tràn đầy ác ý, trực tiếp tiếp quản mọi thứ nằm ngoài tư duy.

Charlie Lake đồng thời thấy bản thân trong gương có sự biến đổi mới, trong đôi mắt ông ta có thêm hai bóng người đàn ông, đều mặc áo trong màu trắng, gilê màu đen.

Nhờ tay phải đụng vào vật phẩm trang sức kia trước, trước người ông ta đột nhiên lóe ra một vệt hào quang rực rỡ.

Vệt hào quang này hệt như một "Mặt Trời" thu nhỏ, tỏa ánh sáng và nhiệt độ ra tứ phía.

Charlie Lake nhất thời cảm thấy ấm áp, không còn bị cảm giác giá buốt trong cơ thể kiểm soát nữa, miệng loáng thoáng phun ra một từ đơn:

"Tịnh hóa!"

"Mặt Trời" trước mặt ông ta hơi co lại, thêm nóng cháy hơn, hào quang hệt như làn nước ấm ùa vào trong, tạo thành từng tầng sóng gợn.

Charlie Lake theo đó lại tự kiểm soát bản thân, lập tức bỏ qua cửa chính, chạy bình bịch về phía cửa sổ.

Nơi đó còn chưa kéo rèm lại, cơn mưa phùn bên ngoài khẽ buông xuống, khiến đèn đường phủ một lớp sương mù.

Bịch bịch bịch!

Lúc Charlie Lake lướt qua sô pha bàn trà có trải thảm dưới đất, chân đột nhiên vấp một cái, suýt thì ngã quỵ.

Tấm thảm kia hệt như vật sống, quấn lấy mắt cá chân của ông ta!

Rầm!

Bàn trà bay hẳn lên, chén trà bằng gốm và các loại văn kiện đặt bên trên đều rơi ào ào xuống mặt Charlie Lake, khiến ông ta vỡ tung, biến thành một con rối gỗ kỳ lạ bị tháo rời từng mảnh.

Chớp mắt sau, bóng dáng Charlie Lake đột nhiên hiện lên ở một bên khác, vừa hãi hùng vừa chạy như điên.

Ông ta chưa bao giờ căm ghét căn phòng ngủ quá lớn của mình như lúc này.

Bịch bịch bịch!

Trong lúc bút máy văng lung tung, giấy tờ bay loạn xạ, rốt cuộc Charlie Lake cũng chạy tới bên cửa sổ.

Là một tín đồ thành kính, ông ta không lập tức phá vỡ cửa sổ nhảy ra, mà cầm lấy tấm rèm kéo soạt nó ra.

Cùng lúc đó, một bàn tay khác của ông ta đặt lên ống dẫn khí than.

Trên bề mặt kim loại màu đen bất chợt ngưng tụ ra một lớp sương giá màu trắng.

Rắc, tấm cửa sổ thủy tinh trước mặt Charlie Lake tự vỡ nát, mỗi một mảnh vỡ đều bắn ra như đạn, găm thẳng vào mặt vị thương nhân này, khiến làn da ông ta không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên cổ lập tức phun ra máu.

Đôi mắt Charlie Lake tối sầm lại, ông ta mất sạch sức lực đổ sập về phía sau, trong quá trình đó ông ta có kêu lên thảm thiết, nhưng âm thanh không thể nào truyền ra khỏi căn phòng.

Lúc này, trong một căn phòng khác, một vị hầu gái rõ ràng là người Nam đại lục thấy ánh sáng của đèn tường khí gas xuất hiện sự giao động.

Cô ta lập tức quay đầu lại, nhìn về chỗ của "chủ nhân", chỉ thấy ống dẫn khí than ở nơi đó đã giăng kín sương trắng.

Trong căn nhà đối diện nhà của Charlie Lake, người đàn ông có cái mũi đỏ bừng vì men rượu đang xắn tay áo uống rượu ừng ực đột nhiên liếc nhìn tấm rèm cửa sổ chỉ kéo một nửa ở bên này.

Trong ám hiệu mà hắn đã giao hẹn với Charlie Lake, khi tấm rèm kéo ra hoặc đóng vào toàn bộ thì chứng tỏ là không có vấn đề gì, chỉ kéo một nửa còn một nửa để nguyên là tình huống khẩn cấp, phải lập tức thông báo cho người ở trên.

Hắn đứng phắt dậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC