Chương 119: Người dạo chơi tinh thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mobet liếc nhìn Leonard một cái, hỏi với giọng điệu nghi hoặc:

"Cũng không tàn bạo tà ác lắm đâu..."

Hắn lập tức cầm ly rượu lên, uống ực một hớp:

"Chẳng lẽ anh còn không biết càng lên danh sách cao, xu hướng tàn bạo, điên cuồng càng thêm nghiêm trọng sao? Trong các đại quý tộc của đế quốc Solomon nhà ai mà chẳng có một vị Thiên sứ, chắc chắn sẽ khác người bình thường."

"Về phần mức độ tàn bạo tà ác, thì có liên quan đến mỏ neo đã lựa chọn và đặc điểm con đường phi phàm của bản thân. Trên phương diện này, tôi cũng không rõ tình huống cụ thể của ông cố nội tôi là gì, chỉ biết ông già rất hòa nhã với chúng tôi, ngôn hành cử chỉ đều khá tùy ý."

"Mặt khác, những quy tắc mà hoàng đế bệ hạ đặt ra đều có một trọng điểm, đó chính là không hài hòa, nếu tất cả các đại quý tộc đều có một phong cách, thì ngài chắc chắn sẽ không hài lòng."

'Lý do đầu tiên mình cũng nghĩ tới rồi, nhưng còn lý do thứ hai kia thì hơi bất ngờ, không hiểu sao có chút buồn cười... Vị "Hắc hoàng đế" của đế quốc Solomon kia đã làm bản thân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao? Không được phép hài hòa...' Klein không đeo chiếc mặt nạ quá dày, khóe miệng hơi cong lên.

Lúc này, "Chính Nghĩa" Audrey nghiêng đầu nhìn về phía anh, hỏi vấn đề mà mình và ngài "Ngôi sao" cùng thắc mắc:

"Mỏ neo?"

Họ cũng biết rằng thẩm mỹ của kỷ thứ tư là không đối xứng, không hài hòa, ngầm thừa nhận nó là thường thức, cho nên không nghĩ sâu xa thêm vì sao lại có thẩm mỹ như vậy.

"Đối với chư thần mà nói, tín đồ và tín ngưỡng chính là mỏ neo." Klein giải thích bằng một câu đơn giản.

'Vậy à...' Audrey chỉ cảm thấy tầm nhìn bỗng chốc được mở rộng, để cô có thể xem xét quan hệ giữa thần linh và tín đồ từ góc độ khác.

Cùng lúc đó, cô cảm thấy hơi nghi hoặc, nghĩ thầm:

"Lúc đầu khi ngài "Kẻ Khờ" mới sống lại, hẳn là không có tín đồ nào, thời điểm đó mỏ neo của ngài ấy là gì?"

Leonard cẩn thận nghe xong câu trả lời của Klein, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc hơn, dường như chỉ chớp mắt đã nghĩ đến rất nhiều điều.

Anh lại nhanh chóng chuyển sự chú ý đến Mobet, cân nhắc một chút rồi nói:

"Pares Zoroaster là một vị Thiên sứ thế nào, ông già có thói quen hành vi nào không?"

'Hỏi câu này là vì Leonard vẫn còn rất thận trọng sao? Anh ta còn chưa hoàn toàn tin tưởng ông già trong người kia là Pares Zoroaster, ừm, không loại trừ khả năng Pares đã ngã xuống, người hiện còn sống là kẻ mạo danh thế thân, đối với Thiên sứ con đường "Kẻ trộm" mà nói, đây là thao tác theo lệ thường... Mà nhìn từ tồn tại bí ẩn, thay thế thân phận kia cũng coi như là nắm giữ thân phận đó, sẽ không cố ý vạch trần...'

'Haha, trong việc khá quan trọng, rất hứng thú, liên quan đến an nguy của bản thân, Leonard còn đáng tin cậy hơn tưởng tượng của mình. Nếu không phải vậy, thì lúc trước anh ta đã không phát hiện ra mình còn sống... Về phần các phương diện khác, anh ta thật sự rất lơ đãng, thường nghe theo kinh nghiệm trong quá khứ, không phải không có đầu óc, chỉ là lười sử dụng...' Klein không nhịn được cảm khái vài câu trong lòng.

Mobet ngẩn ra hai giây, uống thêm một hớp rượu mạnh:

"Ông già ở nhà chỉ tỏ ra giống những người già bình thường khác, hơi dông dài, thích đả kích con cháu, ưa hưởng thụ cuộc sống. Nếu không phải đã biết từ trước thì chẳng ai ngờ rằng Người là Thiên sứ danh sách 1, thẩm mỹ của Người không giống hoàng đế bệ hạ lắm, rất chú trọng việc sắp xếp, sạch sẽ một cách thái quá... Khi đối diện với kẻ địch, giỏi việc lừa gạt, thích dùng cách khiến mục tiêu sụp đổ để giải quyết hắn..."

'Việc này và những đặc điểm hiện giờ ông già thể hiện ra ngoài khá đồng nhất...' Leonard khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp:

"Anh có tranh chân dung của ông già không?"

"Làm sao mà mang theo tranh chân dung bên người được chứ? Tôi cũng có đi tìm người đâu?" Mobet buồn cười lắc đầu nói.

Lúc này, Leonard đột nhiên chỉ sang bên cạnh:

"Đó không phải sao?"

"Hả?" Mobet vừa mờ mịt vừa ngờ vực quay đầu lại, phát hiện không biết từ bao giờ trên tay phải mình đã có một bức tranh.

Khi anh ta cầm bức tranh lên, nội dung bên trên cũng theo đó dần rõ ràng hơn, hiện ra hình một người đàn ông đã có tuổi, mắt màu nâu sẫm.

Người này có mái tóc đã bạc trắng, nhưng không thưa lắm, được chải chuốt gọn gàng về sau, trán, khóe mắt và bên miệng của ông ta gần như không có nếp nhăn, có vẻ không già đến thế.

Có thể nhìn ra khi trẻ tuổi dáng vẻ của ông ta cũng khá đẹp, hơi giống Mobet, nhưng khí chất tổng thể khá nghiêm túc.

'Thực sự không nhìn ra đây là Thiên sứ danh sách 1... Cũng vì không để lộ ra hình thái sinh vật thần thoại?' "Chính nghĩa" Audrey hơi kiễng mũi chân, liếc nhìn bức tranh kia một cái.

Sau khi nhớ kỹ nội dung bức tranh, Leonard lại nói ra một vài vấn đề liên quan đến gia tộc Zoroaster, đều nhận được câu trả lời khá hài lòng... Chỉ có một điều ngoại lệ là tên của ma dược từ danh sách 3 đến danh sách 0 Mobet cũng không rõ lắm, hắn chỉ lờ mờ biết danh sách 1 hình như gọi là "Trùng thời gian".

Sau khi kết thúc đề tài về phương diện này, Leonard lại hỏi sang chuyện của đế quốc Solomon:

"Niên đại mà anh ở, đế quốc có những đại quý tộc nào?"

"Gia tộc nắm giữ sắc phong Công tước cũng không nhiều." Mobet đặt ly rượu xuống, xòe bàn tay ra: "Gia tộc Zoroaster của chúng tôi, gia tộc Abraham, gia tộc Zarathu. Ngoài ra, gia tộc Medici, ngài Ouroboros tuy không có tước vị, nhưng địa vị cũng không hề kém đại quý tộc."

Hắn nói đến đâu thì gập ngón tay đến đấy, vừa vặn nắm hết một bàn tay.

Sau đó hắn mỉm cười nói:

"Thời điểm đó, tuy Tudor và Tronsoest là Thiên sứ trung thành với bệ hạ nhất, nhưng vẫn xếp dưới chúng tôi, đặt ngang hàng với đám người Augustus, Castilla."

'Lịch sử của gia tộc Augustus còn ngược về tận thời đại đế quốc Solomon... '"Chính nghĩa" Audrey hơi kinh ngạc, càng nghe càng chuyên chú.

Leonard ngẫm nghĩ, tiếp tục hỏi:

"Ở niên đại đó, cục diện Bắc đại lục thế nào?"

"Toàn bộ sinh linh đều thần phục hoàng đế bệ hạ, kể cả là thần linh, để đối đầu với thế lực thù địch, họ đều thừa nhận sự thống trị của hoàng đế bệ hạ." Mobet bật cười ha hả: "Họ đều có quốc gia trực thuộc vùng đất của mình, ở chỗ khá là cằn cỗi. Nói chung, Đêm Đen, Chiến Thần, Tử Thần ở thế giằng co, giữa ba vị thần Bão Táp, Mặt Trời, Trí Tuệ tồn tại mâu thuẫn rất lớn, thái độ của Đại Địa mờ ám không rõ, nhưng có vẻ thiên về Chiến Thần. Điều này khiến họ không thể hợp tác ổn định, khó mà liên minh với hoàng đế bệ hạ, Chúa Sáng Thế Chân Thật để tranh đấu."

Nói tới đây, Mobet thở dài một tiếng:

"Cũng chính vì để cân bằng, hoàng đế bệ hạ mới không tiến đánh Nam đại lục, để mặc Tử Thần thống nhất bình nguyên Bội Thu và rừng rậm viễn cổ, thành lập vương quốc Balam."

'Không, cuối cùng sáu vị thần đã đạt thành nhất trí, sau đó vị "Hắc hoàng đế" kia ngã xuống, đế quốc liên hiệp Tudor - Tronsoest thành lập...' Leonard liên tưởng đến một việc Pares Zoroaster từng đề cập đến, không hiểu sao lại cảm nhận được sự tang thương của lịch sử.

Lúc này, Mobet chợt nghiêng đầu nhìn anh, nói:

"Có thuốc lá không?"

"Thứ được truyền ra từ chỗ tín đồ của Chúa Sáng Thế Chân Thật rất tuyệt."

Leonard lập tức điều động giấc mơ, cụ thể hóa ra một điếu thuốc lá, đưa qua.

"Đây là kiểu cải tiến à?" Mobet đưa tay phải ra, trộm lấy một đốm lửa từ nhà bếp đằng sau quán bar, châm điếu thuốc lá kia, rít sâu một hơi.

"Tín đồ của Chúa Sáng Thế Chân Thật thích hút thuốc?"

"Đúng vậy, ngay cả ngài Medici thỉnh thoảng cũng sẽ hút mấy điếu. Tuy điều này với ngài mà nói chỉ là một thói quen." Mobet trả lời không hề giấu giếm chút nào.

Leonard khẽ gật đầu, hỏi:

"Tín ngưỡng của anh là vị thần linh nào?"

"Đương nhiên là hoàng đế bệ hạ, toàn bộ quý tộc trong đế quốc đều tôn sùng hoàng đế bệ hạ. À, ngoại trừ hai người Medici và Ouroboros, họ tôn sùng Chúa Sáng Thế Chân Thật. Với cả ngài Công tước Bethel Abraham có lẽ chỉ là tín ngưỡng giả, theo tôi được biết, ngài ấy chỉ tôn sùng bản thân." Mobet thuận miệng nói.

'Bethel Abraham...' Trong lòng Klein chợt dao động, đang định bảo Leonard hỏi sâu thêm về phương diện này, chợt nghe thấy người bạn học thi sĩ lên tiếng hỏi:

"Công tước Bethel Abraham lợi hại lắm sao?"

Rất hiển nhiên, biểu hiện hoàn toàn khác nhau của các quý tộc khác nhau trong đế quốc đã khiến tổ tiên của gia tộc Abraham thu hút sự chú ý của người khác.

"Cực kỳ lợi hại, ngay cả ngài Medici và ngài Ouroboros cũng rất kiêng dè ngài ấy." Mobet lại phun ra một vòng khói, nói: "Trong thời kỳ phân tranh, ngài ấy được công nhận là một trong những Thiên sứ có khả năng thành thần nhất."

"Thời kỳ phân tranh?" Leonard nghi hoặc hỏi.

Mobet nhìn điếu thuốc đang chậm rãi cháy trên tay:

"Mùi vị này không đủ kích thích. Haha, thời kỳ phân tranh chính là chỉ khoảng thời gian từ khi đại tai biến kết thúc đến khi đế quốc thành lập, khoảng chừng 112 năm. Vị tổ tiên trở thành Thiên sứ sớm nhất trong gia tộc Zoroaster của chúng tôi cũng ngã xuống vào thời kỳ phân tranh đó. May mắn là chúng tôi được hoàng đế bệ hạ khi đó còn chưa thành thần giúp đỡ, không bị mất đặc tính phi phàm."

"Là ai làm?" Leonard lập tức truy hỏi.

Mobet lắc đầu:

"Tôi còn chưa đến danh sách 4, rất nhiều chuyện không đủ tư cách để biết."

"Hay là nói về ngài Công tước Bethel Abraham đi. Thật ra tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về ngài ấy, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với con đường phi phàm mà gia tộc họ nắm giữ. Nghe nói, các "Người học việc" đến danh sách 2 có thể dạo chơi tinh không. À, cũng có lời đồn nói là chỉ cần danh sách 3."

'Tinh không?' Đồng tử Klein thoáng phóng to, tinh thần càng thêm tập trung.

Lúc này, Mobet tiếp tục nói:

"Họ để lại khá nhiều bản du ký có liên quan đến tinh không, bên trên ghi lại rất nhiều chuyện thú vị. Tiếc là tôi vẫn chưa thể mượn được. Nhưng tôi từng nghe nói họ tổng kết ra ba định luật dạo chơi tinh không."

"Một là đừng đáp lại bất cứ lời kêu gọi nào. Hai là đừng lỗ mãng đến gần các sinh vật và kiến trúc chưa biết. Ba là chịu được sự cô độc."

'Tinh không nghe có vẻ vừa mênh mông lại vừa nguy hiểm... Không biết gia tộc Abraham hiện giờ còn bảo tồn được một vài bản du ký liên quan đến tinh không hay không? Quay về bảo tiểu thư "Ma thuật sư" hỏi thử xem...' Klein liếc sang, vừa vặn giao với ánh mắt mà tiểu thư "Chính Nghĩa" nhìn tới, hai người lập tức biết rõ đối phương cũng đang nghĩ tới tiểu thư "Ma thuật sư".

Leonard cũng thế, khẽ gật đầu, hỏi sang chuyện khác.

Trong quá trình này, theo hồi ức của Mobet, giấc mơ bắt đầu biến đổi, họ cũng theo đó nhìn thấy được dáng vẻ của những người địa vị cao như Medici, Ouroboros.

Đương nhiên, bởi vì Mobet ít tiếp xúc với "Hắc hoàng đế" và Bethel Abraham, lúc gặp cũng không dám nhìn thẳng, cho nên hình ảnh chỉ mơ mơ hồ hồ.

Đến cuối, Audrey lại nắm lấy cánh tay của Klein và Leonard, dẫn họ nhảy vào giấc mơ của Siathas.

Vị ca sĩ Tinh linh này đang đứng trong vườn hoa, ôm bụng, nhíu mày nhìn Mobet.

"Anh có thể trộm thai nhi trong bụng em, nhét vào cơ thể mình không."

"Có thể thì có thể, nhưng cho dù nhét vào cơ thể tôi, tôi cũng không thể nào nuôi dưỡng được nó." Mobet đáp lại với vẻ mặt sợ hãi.

Siathas nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói:

"Vậy ngay cả cơ quan tương ứng cũng trộm luôn thì sao?"

"... Đơn thuần chỉ là trộm, vẫn sẽ có khả năng thành công, nhưng sau đó, sau đó thì tôi không thể nào làm được. Việc này vượt quá phạm trù năng lực của tôi..." Mobet thấp thỏm nói.

Klein, Leonard và Audrey nghe được cuộc đối thoại giữa một người và một tinh linh này, nét mặt ai nấy đều dại ra.

"... Lần này để tôi nhé?" Qua vài giây, "Chính nghĩa" Audrey mới chủ động đề nghị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC