Chương 122: Chi tiết không hợp lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người nào là Grossel?" Trong giấc mơ, Leonard mờ mịt nhìn về phía trước, lên tiếng hỏi.

Nơi đó có một đống lửa trại rất lớn, bên cạnh có hơn mười Cự Nhân một mắt đồng tử dựng thẳng, làn da màu lam xám vây quanh mà anh thấy dáng vẻ không có gì khác nhau.

'Thẳng thắn mà nói, không dựa vào năng lực "Người không mặt" thì tôi cũng không phân biệt được... Với mình mà nói, nếu không có sự khác biệt về tuổi tác, kiểu tóc, chiều cao, vết sẹo, quần áo, độ trưởng thành thì Cự Nhân đều có chung một hình dáng...' Klein lẩm bẩm hai câu trong lòng, cực kỳ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn tiểu thư "Chính Nghĩa", giống như đang nói cô là "Khán Giả", việc này không làm khó được cô.

Audrey giơ tay chỉ một Cự Nhân đang uống rượu ừng ực, thỉnh thoảng lại rống ầm lên hai tiếng tỏ vẻ tán thưởng.

"Đó chính là Grossel."

"Xem ra đang ở trong một tập tục của tộc Cự Nhân. Hành động để tỏ ý khẳng định và tán thưởng, không phải vỗ tay mà là rống to, giọng rống càng lớn thì mức độ tán thưởng càng cao."

'Những gì mà tiểu thư "Chính Nghĩa" thể hiện lúc này giống hệt như một nhà dân tộc học vậy... Cũng may chỉ là rống to, chứ không phải là ca hát, nếu không thì tiếng ồn sẽ khủng khiếp lắm. Một điều rất rõ ràng rằng Cự Nhân ở nơi này đều không am hiểu âm luật, tiếng rống vừa rồi chẳng có cảm giác tiết tấu gì cả...' Klein khẽ gật đầu, nói với "Chính Nghĩa" Audrey:

"Bắt đầu dẫn dắt đi."

Audrey tiến lên phía trước, Leonard thì lùi về sau, giơ tay phải lên vuốt cằm, nói:

"Anh nói xem, ở kỷ thứ hai, chủng tộc siêu phàm nào nắm giữ phổ biến đặc tính phi phàm con đường "Đêm Đen"?"

"Không phải Ma sói à?" Klein liếc Leonard một cái, nghi ngờ phải chăng người bạn học thi sĩ này bị lây phải bệnh truyền thống của "Kẻ Gác Đêm" - trí nhớ không tốt rồi không.

"Tôi biết." Leonard vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, vẻ mặt có chút kỳ quặc: "Vậy chúng nhập vai "Thi sĩ nửa đêm" như thế nào? Hay nên nói, ma dược lúc đó có tên là "Kẻ rít gào đêm khuya"?"

"Từ đầu đã không có tên ma dược..." Klein vừa sơ sẩy đã bị Leonard làm méo mó suy nghĩ, trong đầu nhất thời hiện ra cảnh tượng tên này ngồi dưới đất, hướng về ánh trăng tru lên, không nhịn được nói nhỏ một câu: "Cái này có lẽ thích hợp với anh, không cần viết thơ, cực kỳ đơn giản."

Khóe miệng Leonard giật giật, nói:

"Thi sĩ cũng chia ra các loại, tôi là loại hình ngâm xướng."

Lúc hai người nói chuyện phiếm, Audrey đã từng bước đẩy mạnh dẫn dắt, giấc mơ của Grossel lần lượt hiện ra một góc của "Rừng rậm suy bại", "Đường hầm hoang vu", "Vương đình Cự nhân", các địa phương như trấn Bình Minh, quốc gia Hoàng Kim.

Bởi vì Grossel không phải là người hầu của "thần linh" như vua Cự nhân, cho nên chỉ khi nào đi trực ở "Rừng rậm suy bại" hoặc là cung điện, con đường nào đó của vương đình, thì thỉnh thoảng mới nhìn thấy các vị có địa vị cao này, hơn nữa còn không dám nhìn thẳng, phải quỳ một gối xuống, cúi thấp đầu nghênh đón. Bởi vậy, hình tượng của vua Cự nhân Olmir, hoàng hậu Cự nhân Omi Bella, con trai cả của vua Cự nhân "Thần bình minh" Budhaier không hiện ra trực quan trong giấc mơ, chỉ tồn tại với hình thức là tranh chân dung.

Bí mật mà Grossel biết được cũng rất ít, kiến thức về thế cục của thế giới và lịch sử hoàn toàn không bằng "Ca sĩ Tinh linh" Siathas. Nhưng thú vị ở chỗ, trong tộc Cự nhân của "Vương đình Cự nhân", danh xưng "kẻ phản bội" là chỉ Soniathrym, họ tuyên bố ruồng bỏ vị cổ thần đồng minh, khiến cho thuỷ tổ Huyết tộc Lilith ngã xuống kia.

Klein rất nghi ngờ điều này, bởi vì Soniathrym là một người hấp tấp, rõ ràng là không am hiểu chuyện như thế.

'Vị "Nữ hoàng thiên tai" kia xem ra còn có năng lực ấy hơn, nhưng vấn đề ở chỗ, bà ta muốn mưu tính điều gì cũng đều rất khó để qua mắt được chồng mình, cổ thần chân chính, Soniathrym... Để so sánh mà nói, vua Cự nhân Olmir là kẻ phản bội còn hợp lý hơn...' Trong lúc Klein phân tích giản lược, Audrey đã chuyển hướng dẫn dắt, định để Grossel thể hiện ra những hiểu biết bên ngoài "Vương đình Cự nhân".

Đáng tiếc, sau khi vị Cự nhân này rời khỏi vương đình, đi qua trấn Ban Mai, đến quốc gia Hoàng Kim không bao lâu, thì phải vào bản du ký, tiến vào thế giới trong sách này, cho nên không biết quá nhiều về tướng mạo con người và tục lệ của các khu vực tương ứng.

"Thông tin có giá trị nhất bây giờ chính là sau khi từ "Trấn Noon" xâm nhập vào khu vực của "Vương đình Cự nhân", làm thế nào để né tránh chính diện, từ "Rừng rậm suy bại", "Đường hầm hoang vu" tiến vào bên trong." Audrey kết thúc dẫn dắt, trở về bên cạnh Klein và Leonard: "Việc này cực kỳ có ích cho cuộc thăm dò tiếp theo của mấy người "Mặt Trời"."

"Ừm, trong lần tụ hội tới có thể nói việc này cho cậu ta biết." Klein gật đầu nói.

Anh định đề nghị thông qua giấc mơ của Grossel tiến vào trong biển lớn tiềm thức tập thể của thế giới trong sách, Audrey bỗng nhìn lại một chút, nói như đang suy xét:

"Có một chi tiết không hợp lý lắm."

"Chi tiết gì?" Leonard nghiêm túc nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe vừa rồi, không phát hiện ra có chỗ nào đáng để nghi ngờ.

"Chính nghĩa" Audrey liếc nhìn "Thế giới" một cái:

"Liên quan đến việc "Rừng rậm suy bại" mai táng cha mẹ của vua Cự nhân Olmir, quy định chỉ có một vị cổ thần có thể tiến vào cực kỳ không hợp lý."

Klein vốn không chú ý thấy chi tiết này có vấn đề gì, được tiểu thư "Chính Nghĩa" nhắc nhở một câu như thế, nhất thời nảy ra ý tưởng, cân nhắc rồi nói:

"Cha mẹ của vua Cự nhân tương đương với thủy tổ của tộc Cự nhân, bình thường mà nói, hẳn là đối tượng được toàn tộc hiến tế và sùng bái mới phải..."

"Đúng vậy, bất kể là chủng tộc nào, đều có cảm xúc sùng bái tổ tiên nhất định, tộc Cự nhân cũng không ngoại lệ. Từ giấc mơ của Grossel có thể thấy được, những người canh gác như họ thường xuyên tự động hiến tế hai vị thủy tổ này ở bên ngoài "Rừng rậm suy bại"." Audrey gật đầu đồng ý: "Nếu không có nhân tố khác ảnh hưởng, vua Cự nhân thỉnh thoảng nên tổ chức cho các đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong tộc tới cúng tế thủy tổ, chứ không phải là quy định chỉ một mình mình có thể tiến vào."

"Có lẽ trong "Rừng rậm suy bại" ẩn chứa một mối nguy hiểm rất lớn, những Cự nhân xa xưa nhất này đều không điên cuồng, bạo ngược, mất lí trí sao? Sau khi họ chết, thi hài làm ô nhiễm cảnh vật xung quanh, ảnh hưởng đến cả mảng rừng rậm, cũng không phải là chuyện quá khó để lý giải." Leonard đưa ra suy đoán của mình.

Audrey và Klein cùng lắc đầu, phủ định cách nói này.

"Nếu chỉ là gây nguy hại hoặc là ô nhiễm, thì hoàng hậu Cự nhân Omi Bella, "Thần bình minh" Budhaier rõ ràng có thể chống đỡ một cách hữu hiệu, hơn nữa dưới sự trợ giúp của vua Cự nhân, gần như không tồn tại vấn đề gì. Nhưng họ vẫn không được phép tiến vào "Rừng rậm suy bại", cho dù là đi theo vị cổ thần kia cũng không được." Klein đơn giản nói ra cái nhìn và suy đoán của mình: "Có lẽ nơi đó không chỉ mai táng cha mẹ của vua Cự nhân Olmir, mà còn có bí mật khác."

"Khả năng này rất lớn." Audrey nghiêm túc suy nghĩ.

Đôi mắt xanh biếc trên khuôn mặt được che phủ bởi mặt nạ của cô hơi chuyển động, mơ hồ lộ ra chút hiếu kỳ.

"Nếu quả thật là vậy, thì đó là một bí mật không thể để cho vợ con, tùy tùng, người trong tộc biết được, là gì đây? Thú vị đấy..." Leonard nở nụ cười, để mặc cho suy nghĩ bay xa.

Sau khi thảo luận một hồi, ba người tranh thủ thời gian, thông qua "Đường hầm hoang vu", đi vào trong "Vương đình Cự nhân", định tiến vào trong cung điện lắng đọng ánh hoàng hôn này.

Căn cứ vào kinh nghiệm của Klein, kỳ thực đây là con đường tiến vào rìa giấc mơ của Grossel.

Lần này, không cần anh phải giả vờ mở "Đói khát ngọ nguậy" ra, dùng sức mạnh của "xác sống" để mở cánh cửa lớn nặng nề ở chỗ Cự nhân thủ vệ, "Chính nghĩa" Audrey trực tiếp ảnh hưởng đến giấc mơ, để cho cánh cửa khổng lồ cao hơn mười mét kia nhẹ nhàng mở về sau hệt như tờ giấy. Bởi vì bị "Chữ thập vô ám" bài xích, nên Klein cũng không mang theo chiếc găng tay da người kia.

Ngoài cửa là một thế giới xám xịt, phía trước không phải là "Vương đình Cự nhân", mà biến thành một sườn dốc đứt đoạn.

Sau khi ba người thảo luận về các tình huống có thể gặp phải trong biển tiềm thức tập thể cũng như phương án tương ứng, Audrey để cho vách đá đứt đoạn kia mọc ra một chiếc cầu thang.

Chiếc cầu thang này uốn lượn quanh co, dẫn vào một thế giới tâm linh sâu thẳm, mờ mịt, yên tĩnh, không nhìn thấy tận cùng.

Ba người không chậm trễ, đặt chân lên cầu thang ngay, từng bước đi xuống.

Trong hoàn cảnh cô liêu tĩnh mịch đến mức khiến người ta muốn phát điên, cứ đi được một đoạn, "Chính nghĩa" Audrey lại sử dụng vài lần "Trấn an".

Cô làm thế không những trấn an Klein, Leonard và bản thân, mà còn trấn an tiềm thức của Grossel - cũng chính là vách đá xám trắng kia, để tránh đối phương xuất hiện sự nóng nảy, làm ô nhiễm thể tâm trí hoặc là thể tinh linh của ba người.

Vô số bàn tay thối rữa của Cự nhân mà Klein "gặp được" lần trước không hề xuất hiện, ngay cả thế giới tâm linh mang đến nỗi cô độc, sự yên tĩnh, cảm giác nhìn không thấy tận cùng, không có điểm cuối, khó mà chịu nổi, cũng bởi có đội ngũ hành động, được nói chuyện với nhau mà có vẻ không còn đáng sợ nữa.

"Đây là thế giới tâm linh, lĩnh vực ý thức. Quả thật là không giống với những nơi khác lắm." "Ngôi Sao" Leonard nhìn xung quanh, dường như muốn dùng vài câu thơ để diễn tả sự xúc động của mình, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ qua.

Đổi lại là nơi khác, nhiệm vụ khác, có lẽ Klein sẽ bảo người bạn học thi sĩ giữ yên lặng, nhưng ở trong này, anh thấy đối phương tùy tiện nói câu gì cũng tốt.

"Chính nghĩa" Audrey cũng không hề bài xích sự trao đổi, nghiêm túc nói:

"Cảm nhận mà chúng ta đạt được trực quan mới là bản chất của hoàn cảnh này, còn vách núi đứt đoạn, vách đá, thế giới xám xịt mà chúng ta thấy lại thuộc về một loại phản ánh tiềm thức của chúng ta ở trong nơi này, đổi lại là chủng tộc khác, chưa chắc đã có cảnh tượng thế này..."

"... Giờ tôi mới cảm thấy tâm lý học rất thú vị." Leonard nghe xong, nói với vẻ rất hứng thú.

Klein liếc anh một cái, nhịn xuống câu nói với tính cách và thói quen của anh, quả thực không hợp với con đường "Khán Giả".

Trong lúc trao đổi, ba người không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc bước xuống mặt đất xám xịt mơ hồ nhưng rắn chắc.

Từ nơi này nhìn lên, có thể thấy từng vệt sáng lắc lư qua lại, chúng dày đặc lại chồng chéo lên nhau, tạo thành một biển lớn hư ảo.

Klein, Leonard và Audrey đang định đi tiếp về phía trước, chợt có một "dòng nước" tuôn ra, một vệt sáng khá mơ hồ từ trong đó dựng thẳng lên.

Đó là một Cự nhân màu lam xám cao sáu bảy mét, giữa ngực và bụng cuốn một miếng da có vảy rồng, những chỗ để lộ ra ngoài giăng kín những hoa văn, phù hiệu và biểu trưng không thể dùng từ ngữ để miêu tả, vượt qua phạm trù cảm quan bình thường.

Con mắt duy nhất có đồng tử dựng thẳng của hắn tràn ngập tơ máu, tỏa ra khí chất cuồng bạo không hề che giấu, có khuynh hướng hủy diệt rõ ràng, trên miệng ngậm một cái đùi người máu me đầm đìa.

Đây là một Cự nhân cấp Bán Thần!

Hắn là một ảo ảnh sót lại trong biển lớn tiềm thức tập thể, có lẽ đến từ một lần gặp gỡ trực tiếp nào đó của tổ tiên nhân loại hoặc chủng tộc khác, cũng có thể là xuất phát từ sự hiểu biết của Cự nhân Grossel.

Hắn vừa xuất hiện, cảm xúc điên cuồng lập tức lan về phía đám người Klein, giống như bệnh dịch có thể lây lan.

Đây là thế giới mà tinh thần, ý thức, tâm linh trực tiếp tiếp xúc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC