Chương 131: Bữa tiệc từ thiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quản gia của ngài có khả năng đang nghiên cứu Ma pháp đen."

"Người hầu nam của ngài đang âm thầm tín ngưỡng Tử Thần."

"Trong hàng xóm của ngài cất giấu người có được sức mạnh phi phàm."

"Khu phố ngài đang ở có khả năng tồn tại một ít bí mật, sẽ làm người ta mơ những giấc mộng kỳ quái..."

"Ngài hẳn là có thể rõ ràng ý tứ của chúng tôi, chúng tôi sẽ không giải thích gì nhiều, cầu nguyện Nữ thần phù hộ ngài."

'...' Klein nhìn bức thư trong tay, nhất thời dở khóc dở cười.

Qua vài giây, anh nhịn không được thầm tự giễu hai câu:

'Từ nội dung câu chữ mà nói, mình thật đúng là thảm...'

'Mà chuyện được lá thư nhắc tới hình như không sai chỗ nào...'

Lắc đầu cười, Klein một tay cầm thư, để sang bên cạnh rung lên một cái.

Lửa đỏ nổi lên, nuốt sống tờ giấy.

'Mặc kệ như thế nào, tiểu thư Hugh và tiểu thư "Ma thuật sư" đều là người tốt, vấn đề duy nhất là ở chỗ, chuyện hai người nhắc nhở mình đều đã biết, hơn nữa còn rõ ràng ngọn nguồn hơn...' Klein vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm ra đống nấm mình đã cất trước đó.

Tổng cộng có bốn loại, loại đầu tiên hàng khô có thể nấu cùng nước, cá phát sinh phản ứng, có ba cái, loại thứ hai có màu vàng óng ánh, tản ra hương vị giống bột mì, loại thứ ba có màu trắng, có điểm vệt đen, bề ngoài phồng to ra, tựa như có chất lỏng chảy xuôi bên trong, có vị sữa, loại thứ tư hai bên sườn có cơ quan kỳ lạ giống như mang, bên ngoài giăng kín vảy tinh mịn mà mềm mại.

Klein liếc mắt nhìn đống nấm một cái, lấy ra đồng vàng, ném lên trên không trung, lại vững vàng bắt được.

Xác nhận kết quả xong, anh đeo một cặp găng tay bình thường, trực tiếp bắt lấy ba loại nấm, định nghiệm chứng xem Frank Lee còn bỏ sót đặc điểm nào không.

Cảm xúc bình thường, cây nấm không có biến hóa gì, Klein nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không còn lo lắng về mức độ nguy hiểm của chúng vượt qua giới hạn.

Trước đó anh rất sợ đám nấm này vừa tiếp xúc với máu thịt là lập tức mọc ra mấy cái xúc tu, cắn nuốt sinh vật để lớn lên, tản ra bào tử.

"Có lẽ là vì ánh sáng đèn tường khí gas trước mặt, cũng có thể là vì đã hái xuống, cây nấm đã mất bộ phận lớn hoạt tính, phải có điều kiện đặc thù mới có thể sống lại, ví dụ như, hoàn cảnh giống dạ dày sinh vật..." Klein suy nghĩ một hồi, thả xuống tất cả bức màn cửa trong phòng, đồng thời dập tắt toàn bộ đèn tường khí gas.

Sau đó, anh lại một lần nữa tay không cầm lấy đám nấm, xác nhận chúng không có gì dị thường, không định cắn nuốt máu thịt của mình.


Làm xong chuyện này, Klein một lần nữa thắp sáng đèn tường, bố trí nghi thức, hiến tế cây nấm lên phía trên sương mù xám.

Ngồi vào vị trí "Kẻ Khờ", anh không vội vã lấy ra "Đói khát ngọ nguậy" mà để cho bình kim loại nhỏ chứa máu của bản thân bay đến trên bàn dài đồng xanh.

Ngay sau đó, anh đổ ra một giọt máu tươi xuống mặt bàn, rồi bỏ ba loại cây nấm tới nơi đó.

Chỉ sau một giây, cây nấm tới gần máu tươi, đột nhiên mềm xuống, bao vây lại, bề mặt tiếp xúc mọc ra xúc tu như râu tóc.

"..." Klein nhìn mà khóe miệng có chút co rúm, trực tiếp điều khiển một chút lực lượng của không gian thần bí phía trên sương mù xám, trấn áp toàn bộ cây nấm, sau đó để giọt máu tươi bay về trong bình nhỏ kim loại, khép lại nắp.

Anh đã đại khái rõ ràng về đặc tính của cây nấm, không hề lãng phí thời gian, ngoắc tay để "Đói khát ngọ nguậy" bay lại đây từ trong đống đồ linh tinh.

Klein để găng tay da người mỏng manh lên mặt bàn, sau đó giải trừ giam cầm với cây nấm.

Sau đó, anh thấy "Đói khát ngọ nguậy" với hình dạng năm ngón tay, mạnh mẽ chống thân lên, động tác giống như đánh đàn dương cầm, rất nhanh lùi về phía sau.

'Biết sợ rồi sao?' Klein lộ ra nụ cười hiền từ, một tay đè lại găng tay da người, "Tặng" một chút lực lượng của không gian thần bí phía trên sương mù xám.

Sau đó, anh dùng một bàn tay khác cầm lên một cây nấm, đưa tới gần "Đói khát ngọ nguậy".

Găng tay da người kiệt lực giãy dụa, nhưng đều không thể thoát khỏi, thân thể rõ ràng đang run rẩy.

Klein dừng lại bàn tay đang cầm lấy cây nấm, thấp giọng cười nói:

"Còn dám liên tục tụng niệm 'Chúa sáng thế chân thật' nữa không?"

"Đói khát ngọ nguậy" tiếp tục giãy dụa, không đáp lại.

Klein ngẫm nghĩ, nhượng bộ một bước nói:

"Ta cho phép ngươi mỗi ngày tụng niệm một lần, sáng sớm hoặc là chạng vạng tối."

"Đói khát ngọ nguậy" giãy dụa yếu bớt, nhưng vẫn không dừng lại.

Hầy... Klein mặt ngoài không biến đổi, tiếp tục trao đổi:

"Vậy mỗi ngày ba lần, tụng niệm vào thời gian sáng trưa tối, nhưng phải nhắc nhở ta trước."

"Đói khát ngọ nguậy" giãy dụa thêm hai cái nữa, rồi đột nhiên xòe ra ở trên mặt bàn, không còn động tác gì khác.

Lại trải qua một phen nói chuyện, Klein thuận lợi hoàn thành thỏa thuận với "Đói khát ngọ nguậy", nhưng mỗi ngày đều muốn ăn thịt người thuộc về bản năng của vật phẩm, đàm phán thế nào cũng không thể giảm bớt được bao nhiêu, vẫn cần thầy Azik cung cấp biện pháp phong ấn hiệu quả, hiện tại điều Klein có thể làm là mang theo "Đói khát ngọ nguậy" mà không cần cho ăn thịt người, nhưng trong 24h cần bổ sung đồ ăn.

'Thật sự rất phiền toái... May mà sau khi "Đói khát ngọ nguậy" dung hợp với ngài A cùng cây nấm, đặc tính lúc còn sống được tăng cường, nếu không thật đúng là không có biện pháp trao đổi cụ thể như vậy...' Klein cảm khái, rồi bắt đầu bói toán những chuyện đã xảy ra gần đây, kết luận là bản thân không gặp nguy hiểm gì quá đáng, cũng đã bước đầu xác nhận, vụ án Karon tự sát tồn tại ảnh hưởng của yếu tố phi phàm.

Sau một hồi bận rộn, anh rời khỏi phía trên sương mù xám, quay về thế giới hiện thực, tiếp tục chờ thầy Azik hồi âm.

......

Buổi tối thứ bảy, Klein ăn mặc chỉnh tề mang theo người hầu nam Richardson ngồi xe ngựa đến Giáo đường St. Samuel, tham dự tiệc tối từ thiện do giáo hội Đêm Đen tổ chức.

Thông qua cửa chính, anh được mục sư dẫn dắt, đi tới một đại sảnh.

Nơi này có một cái điện thờ, bên trong có huy hiệu thuộc về Nữ Thần Đêm Đen, trên đầu treo các loại đèn thủy tinh, phía trước đặt những cây nến dài nhỏ, từng cái lộn ngược cùng kim loại nắp tròn chứa dầu sáp.

Lúc này, chúng đều đã được châm lửa, chiếu sáng toàn thể đại sảnh, thể hiện ra một loại cảm giác thần thánh.

Klein liếc mắt nhìn, thấy một hàng ghế ngồi xếp chỉnh tề, các vị khách đều mặc quần áo khác với người bình thường.

Trong đó, phụ nữ chủ yếu chia làm hai loại, một là ăn mặc đẹp đẽ hở hang, cởi mở lớn gan, có thể thấy từng mảng trắng nõn nà trước ngực cùng hai cánh tay, hai là mặc trang phục sáng sủa, lại rất bảo thủ, đến cả xương quai xanh cũng chỉ là mơ hồ nhìn thấy được, thậm chí có người che hẳn.

Theo Klein biết, ở vương quốc Loen, cái này là sự khác nhau giữa 'đã kết hôn' và 'chưa kết hôn', chồng chết hoặc là đã ly dị thì có thể chọn theo ý mình, chỉ là màu sắc của người có chồng chết thì sẽ tận lực để màu tối.

Ngoài ra, Klein còn thấy từng dây vòng cổ, khuyên tai tinh xảo sáng lóa, cùng với đủ loại vật phẩm trang sức quý giá, so với vũ hội mà nghị viên Macht và chính anh tổ chức, khách nơi này rõ ràng càng thêm quý phái.

Cất bước tiến vào đại sảnh, Klein bắt chuyện với đám người Giám mục và nghị viên Macht, hàn huyên một phen.

Đúng lúc này, ngoài cửa có thanh âm truyền đến, không ít khách tân quay đầu nhìn sang, nở nụ cười tới chào đón.

Klein cũng nhìn về phía đó, ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó chợt đọng lại.

Ở lối vào đại sảnh, người đáng được chú ý nhất là một cô gái tóc vàng, thân hình mềm mại, đôi mắt xanh biếc, xinh đẹp như đá quý, lại giống như mặt biển cất giấu lốc xoáy, làm cho người ta nhìn chăm chú không rời nổi tầm mắt.

Khuôn mặt cô xinh đẹp, khí chất xuất chúng, bề ngoài tựa như không có khuyết điểm, làm cho cả nam lẫn nữ đều khó lòng chú ý xem cô mặc quần áo kiểu dáng gì, mang vật phẩm trang sức do ai thiết kế, nhưng Klein liếc đến dây chuyền ở trên xương quai xanh của cô ta, có một viên trân châu mượt mà tròn trịa vừa vặn được khảm vào chỗ lõm xuống của hai xương quai xanh giao hội, đường cong nhu hòa nơi cổ thể hiện ra một loại cảm giác vừa thuần khiết vừa mị hoặc.

Klein từng gặp cô ta, cũng biết cô ta!


Cô ta là tiểu thư "Chính Nghĩa" của hội Tarot!

Lúc trước mượn dùng "Bói toán ma kính", Klein đã nhìn thấy bề ngoài của cô ta!

Bỗng nhiên, Klein dời đi tầm mắt, không dám nhìn thêm.

Đây là phản ứng theo bản năng của anh, nguyên nhân chủ yếu là vì anh biết tiểu thư "Chính Nghĩa" là người phi phàm con đường "Khán giả", nếu khiến cho cô chú ý, sẽ dễ dàng bị cô ta phát giác suy nghĩ chân thật và bí mật che giấu từ vẻ mặt biến hóa cùng với ngôn ngữ cử chỉ.

Suy nghĩ trong đầu biến đổi thật nhanh, Klein lại mạnh mẽ quay đầu, tiếp tục nhìn tới khuôn mặt của tiểu thư "Chính Nghĩa”.

Anh làm vậy vì phát hiện né tránh như vừa rồi sẽ làm vấn đề càng thêm rõ ràng.

'Một quý ngài trăng hoa thích phụ nữ đẹp, trong cuộc gặp gỡ như vậy nhìn thấy một cô gái dị thường xinh đẹp, sao có khả năng không nhìn nhiều thêm vài lần?'

Cùng lúc đó, Audrey đã nhận ra sự dị thường của Klein:

'Thái dương đã có chút trắng bệch, bề ngoài và khí chất không tệ, có vẻ rất sâu sắc... Đây chính Dwayne Dantess bỏ ra trên vạn đồng bảng vàng để thành lập quỹ giáo dục cho dân nghèo...'

'Phản ứng vừa rồi của ông ta có chút kỳ quái, tựa như đang che dấu cái gì...'

Đối với Audrey mà nói, cử chỉ Dwayne Dantes rời ánh mắt thật ra rất bình thường, cô đã gặp quá nhiều tình huống cùng loại, mấy quý ngài đó khi nhìn thấy cô, đều sẽ theo bản năng quay đầu, nhìn về phía bên cạnh, tựa như sợ bị cô phát hiện, sợ tiếp xúc với ánh mắt của cô, sợ bị bại lộ vẻ mê say lóe lên trong mắt.

Cho nên, điểm kì quái của Dwayne Dantes không phải là vì rời đi tầm mắt, mà là tiếp theo lại nhìn tiếp, mặt khác, Audrey cảm thấy điểm có vấn đề nhất là, phản ứng của quý ngài này càng giống như kinh ngạc hơn.

'Ông ta kinh ngạc vì điều gì? Đang che giấu cái gì?' Audrey mang theo nghi vấn như vậy, lạnh nhạt nở nụ cười, đi theo cha mẹ và anh trai, chào hỏi mọi người vây quanh tới tiếp đón.

Klein thấy tiểu thư "Chính Nghĩa" không còn chú ý tới mình, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ:

"Lát nữa cần chú ý một chút, sắm vai nhân vật Dwayne Dantes thật tốt, không thể bị 'Khán giả' nhìn ra vấn đề."

"Ừm... Mặc kệ tiểu thư 'Chính nghĩa' có phát hiện ra không, mình đều phải nghĩ ra lý do cho việc phản ứng không bình thường vừa rồi..."

"Tiểu thư 'Chính nghĩa' quả thật là tiểu thư nhà đại quý tộc, cũng không biết cụ thể là họ gì, đợi một chút hỏi Macht hoặc là Giám mục Electra xem sao..."

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein hơi nhíu mày, cứ cảm thấy mình còn bị ai đó nhìn chăm chú, theo linh tính trực giác, đưa mắt nhìn tới cửa.

Trong bóng đen ngoài cửa, một con chó lông vàng đang im lặng ngồi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net