Chương 69: Khẩn cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một thoáng kinh ngạc, Emlyn không nhịn được nhìn xung quanh, có phần nghi ngờ "Thế giới" đang ẩn nấp quanh đây, là một trong mấy vị tín đồ ít ỏi kia.

Phải biết rằng, cậu chưa bao giờ nhắc tới "Ngọn nến mộng yểm" trong tụ hội Tarot, Giám mục Utravsky bình thường cũng rất ít khi xích mích với người khác, gần như chưa từng dùng bất cứ vật phẩm thần kỳ nào. Nếu không phải lúc trước Emlyn bị chôn vào đầu loại ám thị tâm lý phải thường xuyên lui tới giáo đường Bội thu, và nhận được sự nhắc nhở của Sherlock Moriarty, sau đó đi hỏi Giám mục, thì cậu cũng khó mà biết được sự tồn tại của "Ngọn nến mộng yểm".

Trong chớp mắt, Emlyn nhìn ai cũng giống "Thế giới", bất kể là người đàn ông trung niên mập mạp, hay là bà lão trùm khăn đầu kín mít, hoặc là cô gái ăn mặc thời trang diện mạo xinh đẹp... trong mắt anh ta đều có điểm chung nào đó với "Thế giới".

Không được, mình phải hỏi rõ ràng, sao anh ta lại nắm rõ tình hình xung quanh mình như thế... Ngay cả trước mặt Ngài "Kẻ Khờ", có một số việc mình cũng chưa từng đề cập đến... Emlyn thật sự cảm thấy hơi sợ hãi, cậu đứng dậy đi vào phòng nghỉ cho giám mục ở đằng sau, trong không gian yên tĩnh không bóng người, đáp lại:

"Thưa Ngài 'Kẻ Khờ' đáng kính, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với 'Thế giới'."

Chưa đến mười giây, trước mắt Emlyn chợt xuất hiện ánh sáng đỏ rực, như thủy triều bao phủ toàn bộ anh ta.

Sau đó, cậu phát hiện mình đã lên phía trên sương mù xám, trong một cung điện nguy nga tráng lệ, ngồi tại vị trí thuộc về mình kia.

Mà ở chỗ cuối cùng của chiếc bàn dài loang lổ đã có bóng dáng lờ mờ của "Thế giới", như đang chờ đợi cậu.

So với quá khứ, Emlyn đã tiến bộ rất nhiều, cậu không vội vã nói chuyện với "Thế giới" ngay, mà cúi chào với Ngài "Kẻ Khờ" đang thản nhiên ngồi xem trên vị trí cao nhất, sau đó mới nhìn sang mục tiêu, nói:

"Sao anh biết tôi có thể lấy được 'Ngọn nến mộng yểm'?"

"Thế giới" do Klein thao túng, cười khàn khàn đáp:

"Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau."

Anh ta không nói nhiều lời, chỉ chỉ ra điểm mấu chốt, về phần đối phương có đoán được tình huống cụ thể hay không, thì là vấn đề của Emlyn.

Đương nhiên, Klein cho rằng Emlyn tạm thời không thể nào liên tưởng đến Sherlock Moriarty được, dù sao cũng thiếu mất manh mối cần thiết.

Emlyn hơi nhăn mày, hoài nghi từng đối tượng một, nhưng không thể nào xác định được ai mới là "Thế giới".

"Tin tôi đi, tôi không hề có ác ý với thành viên hội Tarot." Thấy Emlyn hồi lâu không nói gì, "Thế giới" lại bổ sung thêm một câu.

A, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra anh! Emlyn thầm nhủ một câu, rồi chuyển đề tài:

"Anh lấy 'Ngọn nến mộng yểm' để làm gì? Tôi phải có lý do đầy đủ thì mới có thể cho mượn vật phẩm thần kỳ này."

Klein kiềm chế tay phải đang muốn giơ lên day huyệt thái dương lại, để "Thế giới" bình tĩnh đáp:

"Trị liệu vấn đề tinh thần của tôi."

Trị liệu... vấn đề tinh thần... Emlyn không nhịn được hơi lùi người về sau, ngồi thẳng lưng lên.

Lúc nhìn lại "Thế giới", thần thái trong ánh mắt của anh ta rõ ràng đang có ý: Quả nhiên là đồ điên nguy hiểm.

"... 'Ngọn nến mộng yểm' quả thật có tác dụng về phương diện này..." Emlyn ngẫm nghĩ: "Chỉ có thể cho anh mượn nửa ngày, không thành vấn đề chứ?"

"Cũng được." Klein cố nén âm thanh đang đe dọa và van xin trong đầu, thao túng "Thế giới" đáp lại.

Nếu "Ngọn nến mộng yểm" có hiệu quả, thì Klein có thể giải quyết vấn đề trong một khắc đồng hồ, nếu không có tác dụng thì dù anh cầm trong tay mấy tháng cũng giống nhau thôi. Cho nên, thời gian thuê không phải là điểm mấu chốt, anh hoàn toàn không thèm để ý đến yêu cầu ở phương diện này.

Emlyn tính nhẩm hai giây rồi nói:

"Tiền thuê là ba trăm bảng, và ghi lại năm trang năng lực phi phàm vào 'Bút ký lữ hành Lehmanor'."

Anh ta chuyển một nửa gánh nặng của mình cho người khác.

Năm trang... rốt cuộc người này đã dùng bao nhiêu trang rồi... Klein vừa nghĩ thầm vừa để cho "Thế giới" đáp lại:

"Không thành vấn đề."

Sau khi đạt thành giao dịch, Emlyn lập tức trở lại thế giới hiện thực, ra khỏi phòng nghỉ của giám mục Giáo đường Bội thu.

Nhìn Giám mục Utravsky bán cự nhân đang đứng bên cạnh thánh đàn, đang đợi để trao đổi với các tín đồ, Emlyn đột nhiên hơi lo lắng.

Tuy cậu nói rất chắc chắn trước mặt "Thế giới", nhưng trên thực tế, trước đó cậu chưa bao giờ mượn cha xứ vật phẩm cùng loại, căn bản không biết đối phương sẽ tỏ ra thái độ gì.

Tầm mắt bất giác dao động, Emlyn theo bản năng nhìn quanh sảnh cầu nguyện một vòng.

Mình giúp cha xứ, giúp giáo hội cứu rất nhiều dân thường bị lây nhiễm dịch bệnh, cũng luôn dạy những người nguyện ý muốn học về tri thức thảo dược, khiến tín ngưỡng của Mẫu Thần Đại Địa được truyền bá khá tốt ở khu vực này, mượn "Ngọn nến mộng yểm" nửa ngày thì đã làm sao? Emlyn hất cằm lên, đi về phía Giám mục Utravsky cần phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được, hắng giọng một tiếng:

"Ta có một người quen có vấn đề về tinh thần, ta muốn mượn 'Ngọn nến mộng yểm' một chút."

Anh không trực tiếp nhắc đến những cống hiến của mình, bởi vì sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh làm vậy.

Cha xứ Utravsky cúi đầu nhìn Emlyn mặc áo giáo sĩ, ôn hòa cười đáp:

"Được."

... Thế là xong rồi ư? Emlyn hơi ngẩn ra, không thể tin được cha xứ lại đồng ý đơn giản như thế.

Anh không thuận thế nhận lấy ngay, mà không khỏi lắm miệng hỏi thêm một câu:

"Ngươi không sợ ta sẽ làm mất ngọn nến đó sao?"

Giám mục Utravsky mỉm cười đáp:

"Mỗi người hay mỗi vật đều có cái kết của mình, đều sẽ quay về đại địa, chôn sâu dưới lòng đất, một lần nữa nảy mầm, sinh trưởng và nở hoa, đời nọ nối tiếp đời kia."

"Đây là vận mệnh của vạn vật, nếu 'Ngọn nến mộng yểm' mất đi thì chứng tỏ liên hệ giữa ta và nó đã đi đến cuối con đường, trong lòng phải nghe theo sự sắp xếp của vận mệnh và mẫu thần."

"Ngọn nến mộng yểm" có mất đi hay không là do vận mệnh của nó, mà mình có thể bị người ta đánh chết hay không cũng là vận mệnh của mình? Emlyn thầm lẩm bẩm trong đầu, không hỏi thêm nữa, nhận ngọn nến kỳ dị kia từ tay cha xứ bán cự nhân.

Tiếp đó anh lấy cớ mang cho người quen chữa bệnh, rời khỏi Giáo đường Bội thu, tùy tiện tìm một khách sạn, bố trí nghi thức hiến tế.

... Phía trên sương mù xám, Klein lại một lần nữa nhận được "Ngọn nến mộng yểm".

Vật phẩm thần kỳ này hình như đã bị đốt quá nửa, bên ngoài được bao bọc bởi một thứ giống như da người, có vài nốt mụn nhọt nổi lên.

Phần bấc nến rất ngắn, cả cây nến tối đen, có hoa văn giống như vảy nhỏ.

Klein không chần chừ thêm nữa, không cho nhân cách khác có cơ hội bành trướng, thừa dịp nó còn đang yếu ớt, giải quyết triệt để vấn đề. Nếu không thứ chờ đợi anh phía trước sẽ là số phận mất khống chế không thể thay đổi được. Mà không gian phía trên sương mù xám thần bí này sẽ che chắn hoàn toàn những ảnh hưởng xấu từ cuộc nội chiến giữa hai nhân cách trong cơ thể anh.

Phù... Klein chậm rãi thở ra, đưa tay với "Quyền trượng Hải Thần" tới.

Giờ phút này, anh không thực hiện bói toán, bởi vì không thể xác định đại từ "ta" này sẽ chỉ về ai, kết quả đương nhiên cũng không có ý nghĩa gì.

Tách!

Klein búng tay một cái, đốt "Ngọn nến mộng yểm" lên.

Trên bấc nến đen sì, một ngọn lửa linh tính màu lam nhạt lẳng lặng tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi cung điện nguy nga như chỗ ở của cự nhân.

Bất tri bất giác, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, tủ bát, bàn, lò than, giường hai tầng và máy tính phí khí gas đồng thời rơi vào mắt Klein, ánh trăng đỏ rực bên ngoài cửa sổ hắt tia sáng vào phòng, khiến mỗi thứ đều như được phủ một lớp lụa mỏng.

Đây là phòng trọ mà trước đó gia đình Moretti đã thuê!

Đây cũng là nơi mà Klein Moretti đã nổ phát súng tự sát!

Lúc này, một bóng người đang ngồi ở tầng dưới của chiếc giường hai tầng, chính là Klein mang vẻ mặt nhăn nhó, tay cầm "Quyền trượng Hải Thần".

Hắn có mái tóc đen, đôi con ngươi màu nâu, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan bình thường, đường nét khá sâu, mang theo phong độ của một người trí thức, đây là một "Klein" khác.

"Klein" này giận dữ nói:

"Ngươi chiếm đoạt cơ thể của ta, chẳng lẽ còn muốn linh hồn của ta hoàn toàn biến mất?"

"Ta mới là Klein Moretti! Ngươi là tên xuyên không mặt dày vô liêm sỉ, một kẻ ký sinh!"

Hắn tựa hồ chỉ mới vừa trưởng thành, còn chưa biết cách sự dụng ngoại vật bên ngoài.

Klein không đáp lại, nét mặt đầy nghiêm trọng, bước từng bước đến gần.

Vẻ mặt của "Klein" kia chậm rãi biến hóa, nỗi sợ hãi dần chiếm lấy đôi mắt hắn.

Cơ thể hắn chợt co rúm lại, van xin bằng giọng run rẩy:

"Tha cho tôi, tha cho tôi đi."

"Anh đã cướp anh trai tôi, cướp em gái tôi, cướp cuộc đời tôi. Chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?"

"Tôi yên lặng chờ đợi trong cơ thể, giúp anh phân tích vấn đề, đưa ra các quyết định cho anh. Tuyệt đối không tranh đoạt quyền kiểm soát cơ thể với anh."

"Tha cho tôi, tha cho tôi đi..."

Klein vẫn không nói gì, nâng tay phải đang cầm "Quyền trượng Hải Thần" lên.

"Klein" kia đã dàn giụa nước mắt, vừa giận dữ vừa sợ hãi thét lên:

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh!"

"Nếu không phải để nhắc nhở anh, thì sao lại để lộ bản thân chứ?"

"Tha cho tôi, tha cho tôi đi... tôi không có ác ý!"

Klein lặng lẽ nhìn chăm chú vào đối phương, để một viên bảo thạch màu xanh lam trên "Quyền trượng Hải Thần" sáng lên.

Một tia sét đột nhiên lóe lên, uốn éo, vặn vẹo, giống như bão táp phủ lên "Klein" kia.

Một tiếng thét thê lương vang lên, bóng người nhanh chóng biến mất, bị từng tia sét xóa đi toàn bộ dấu vết.

"Không hổ là bản thân mình... Biết chỗ nào trong lòng mình mềm yếu nhất, biết nói thế nào đề van xin hữu hiệu nhất... Nhưng, lúc trước mình đã nhận thức rõ ràng bản thân, đã dung hòa mảnh vỡ ký ức của Klein và tình cảm của Chu Minh Thụy. Nếu tha cho ngươi, thì chẳng khác nào tách hai người đó ra, thừa nhận sự đối lập. Vậy thì ta chỉ cần trở lại thế giới hiện thực là sẽ mất khống chế ngay lập tức..." Klein bỏ quyền trượng xuống, nhắm mắt lại, thấp giọng than thở.

Sau đó anh vẫn giữ nguyên sự tỉnh táo, rời khỏi thế giới tâm linh này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net