Chương 56: Ngươi Đồ Ngu Này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯƠI ĐỒ NGU NÀY

Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com

✡ ✡ ✡ ✡ ✡


Bấy giờ Chu Nhu mới phát hiện nam nhân nước da tái nhợt khí tức lãnh huyết bạo ngược này chính là Khúc ca ca mà ả tâm tâm niệm niệm, thêm vào đó người vừa đánh vào mặt nàng vậy mà là hắn! Cũng khó trách, Khúc Lãnh thay đổi có hơi nhiều thật, còn chưa nói thị lực của Chu Nhu cũng không tốt lắm.

Khúc ca ca yêu dấu của ả lại vì con tiện nhân kia, trước mặt nhiều người như vậy mắng ả là tiện nhân, còn đánh mặt ả bị thương, hắn lại nỡ mạnh tay như thế, đánh ả đến chảy máu mặt! Hắn ghét ả cỡ nào mà xuống tay nặng đến mức đó! Hắn rốt cuộc quan tâm đến con tiện nhân kia đến đâu mà vì nó tổn thương ả!

Ả không hiểu, không hiểu con tiện nhân kia có gì tốt, vì sao Khúc ca ca có thể bị nó mê hoặc đến tâm thần điên đảo. Ả cũng không hiểu ả rốt cuộc có điểm nào thua kém, vì sao hắn không ngó ngàng đến ả, vì sao không biết trân trọng ả?

Không, không thể! Ả nhất định phải có được Khúc ca, cứ coi như biến thành một xác chết cũng không quan trọng, Chu Nhu ả nếu đã không có được, nữ nhân khác cũng đừng hòng có được hắn. Chu Nhu hiện giờ tâm tình quả thực từ ngữ khó mà hình dung, đau đến không muốn sống, hận ý tựa tế bào ung thư tấn công đục khoét tim ả. Lý trí của ả, tư duy của ả, toàn thân ả đều gào thét muốn hủy hoại Khúc Lãnh và Tô Duyệt, ả muốn bọn họ sống không bằng chết, ả muốn bọn họ phải hối hận vì những gì đã làm với ả.

Ánh nhìn âm ngoan và ác liệt tựa rắn độc chuyển từ Khúc Lãnh đến Tô Duyệt đang đứng cạnh hắn, chòng chọc nhìn khuôn mặt dù lạnh lùng vẫn đẹp đến kinh tâm của cô, đố kị trong lòng ả cùng hận ý bốc cao điên dại. Nhưng ả không nói thêm lời nào, chỉ an tĩnh cúi đầu, ôm mặt, nhìn máu từ trên mặt nhỏ giọt trên đất. Trong mắt Chu Nhu bình tĩnh không một gợn sóng, không ai biết lúc ấy ả ta đang nghĩ gì, an tĩnh quỷ dị đến đáng sợ.

Hà Băng chứng kiến một màn này, vội vã đứng ra dàn hòa, mặc dù hắn đối với cô nàng Chu Nhu khinh khỉnh trịch thượng kia cũng rất phản cảm, nhưng hắn cũng không thể để hai bên ẩu đả xô xát, nếu không bát cơm của hắn cũng giữ không nổi, “Mọi người bớt giận a, có gì từ từ nói mà!”

Bất quá cũng may đôi bên đều không có hành động gì thêm, Hà Băng thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi hai binh sĩ một nam một nữ đến đưa Khúc Lãnh với Tô Duyệt đi kiểm tra, đồng thời bản thân cũng ngồi về chỗ, tiếp tục xử lý giấy tờ cho nhóm người Chu Nhu.

Tô Duyệt và Khúc Lãnh kiểm tra xong đi ra, vừa vặn đụng mặt với Chu Huống đến đón con gái đi đăng kí về. Nhìn Tô Duyệt và Khúc Lãnh vai sóng vai, kề cận đi bên nhau, vẻ hung ác hiểm độc vụt lóe trên khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt âm trầm phóng đãng ngông cuồng quét từ đầu đến chân Tô Duyệt, sau đó nở một nụ cười dâm đãng với cô, “Tô tiểu thư, hôm nay mặc bộ quần áo này thật sự đẹp đến mức ta dục hỏa khó nhịn a!”

“Tìm chết!” Khúc Lãnh khát máu nhìn về Chu Huống cả mặt dâm tà, lạnh lẽo phun ra hai chữ, lập tức bắt đầu điều động không khí xung quanh Chu Huống, nghiến đè lên cơ thể hắn.

Chu Huống vừa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở lần trước, lập tức từ lỗ mũi, khoang miệng, lỗ tai phun ra độc dịch, ăn mòn không khí kết đặc xung quanh hắn. Đương nhiên người bên cạnh hắn cũng hứng chịu tai bay vạ gió, bị độc dịch bắn vào, đau đớn ngã lăn trên đất, kêu gào tê tâm liệt phế!

Thấy Chu Huống không mảy may thương tổn, khuôn mặt băng lạnh của Khúc Lãnh càng căng cứng, môi mỏng diễm lệ mím chặt, thoáng chau đầu mày, trong mắt lóe qua ảo não, năng lượng không khí vậy mà bị độc dịch của hắn ăn mòn, xem ra hắn cần nghiên cứu phương án tác chiến hợp lý.

Tô Duyệt nhìn chất độc phun ra từ tai mũi miệng của Chu Huống, còn có người của hắn đang lăn lộn la hét bên chân hắn, không nhịn được xùy cười ra tiếng, “Ha ha, ngươi đúng là buồn cười quá, mỗi lần phun độc đều thật buồn nôn, buồn nôn cũng thôi đi, lần nào cũng chẳng tấn công được đối thủ, người của mình thì tan tác thương vong. Ngươi là cố ý như thằng hề chọc cười, mua vui cho chúng ta đúng không?”

“Ngươi…” Chu Huống vừa thốt ra được một chữ, tiếng hét chói tai kinh hoảng của Chu Nhu lại lần nữa vang vọng phòng đăng kí kiểm tra, thậm chí người đi qua bên ngoài đều bị tiếng thét thê thảm làm cho giật bắn, đều hiếu kì nhìn về phía phòng đăng kí.

Người trong phòng đều nhìn về phía Chu Nhu, không khỏi hít vào một hơn, thậm chí có người còn bật hét bỏ chạy, còn có người trực tiếp ôm miệng chạy ra ngoài nôn. Sao không nôn tại chỗ, mắt nhìn cảnh tượng này mà nôn, chắc sẽ nôn mãi không ngừng, nôn đến chết người mất, vì khuôn mặt của nữ nhân trước mắt quá kinh tởm.

Hóa ra Chu Huống phun độc dịch, có không ít đã bắn vào vết thương trên mặt Chu Nhu bị Khúc Lãnh rạch rách. Chất độc từ miệng vết thương ăn vào bên trong, vốn dĩ mắt thường thấy không rõ vết thương, giờ bị chất độc khiến lở loét nát bấy. Dịch mủ tanh thối bắt đầu nhễu ra, cả khuôn mặt đã bị cày xới nát tươm xanh tím, quả thực so với zombie còn đáng sợ buồn nôn hơn!

Mà một thoáng Chu Nhu bị chất độc văng vào mặt, ả bị dọa sợ ngu người rồi! Những vệ sĩ đến đón ả cả đoạn đường đã nói, lão ba của ả sở hữu dị năng cao cường cỡ nào, đáng sợ ra sao, vì thế giây phút bị chất độc bắn vào, Chu Nhu hồn bay phách tán, trong đầu những lời bọn họ nói không ngừng vang vọng.

“Bị dính ít chất độc sẽ không chết, nhưng chỗ bị bắn vào sẽ thối lở!”

“Đúng thế, lợi hại lắm, nếu độc dịch quá nhiều, vậy chỉ còn kết cục đau đớn đến chết!”

“Mấu chốt là không có cách giải độc!”

“…”

Từng câu từng câu liên tục vờn quanh đầu ả, khiến não ả như muốn nổ tung. Xúc cảm nhơm nhớp trên tay cùng cảm giác da thịt trên mặt thối nát rõ ràng, cuối cùng cũng khiến ả hồi thần bật rít the thé.

“A, Nhu nhi!” Chu Huống vừa thấy tình huống này liền biết nữ nhi bảo bối của mình bị chất độc hủy dung rồi! Hắn cuống cuồng sải bước qua ôm mặt Chu Nhu đang gào thét điên dại, hai tay cẩn thận dè dặt đỡ hai bên tai ả, nâng khuôn mặt đã chẳng còn nguyên dạng của ả lên, nín nhịn cảm giác buồn nôn quặn lên trong dạ dày, ôn nhu an ủi: “Nhu nhi đừng sợ, độc dịch lão ba bắn vào mặt con không nhiều, chỉ là mặt bị hủy mà thôi, sẽ không chết…” Câu còn nói chưa hết, Chu Nhu lại thét lên chói tai, “A, nam nhân đáng chết, cút ra, ngươi con mẹ nó làm tai lão nương bị thương rồi! Ngươi đồ ngu này! Cút ra! Cút! Ta hận ngươi, hận chết ngươi!”

Hóa ra trên tay Chu Huống vẫn còn dính độc, hắn lại áp lên lỗ tai và vùng đầu lành lặn của Chu Nhu, giờ hai tai cũng bắt đầu lở loét, phần đầu vì có tóc che nên chỉ có tóc bị mủn ra rụng xuống mà thôi.

Chu Huống nhìn Chu Nhu điên dại nhục mạ mình, sượng mặt bẽ bàng, liền đứng phắt dậy, sau đó đi ra bên ngoài vừa bực bội nói: “Tống Nhất, đưa con bé đi!” Nói xong liền một mạch đi ra khỏi phòng đăng kí, ngồi thẳng lên xe, không thèm đợi Chu Nhu quỷ khóc sói tru đằng sau, để lại một chiếc xe rồi trực tiếp bảo tài xế nổ máy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net