Chương 58: Tô Lão Mẹ Ngại Ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔ LÃO MẸ NGẠI NGÙNG

Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com

✡ ✡ ✡ ✡ ✡

Nhìn Chu Nhu toàn thân tản phát khí tức âm tàn độc địa, Chu Huống tâm tình vui vẻ nói: "Được rồi, theo ba lên lầu nào, lão ba có thứ tốt cho con!" Nói xong dẫn trước nhổm người dậy, sau đó đi hai bước, đột nhiên ngừng lại, nói một câu: "Các ngươi không cần đi theo!" Dứt lời đi về phía thư phòng trên lầu.

Chu Nhu vừa nghe lão ba nói có thứ tốt cho mình, nhịp tim đột ngột tăng tốc, con mắt sáng rực dọa người. Ả bỗng nhiên có một dự cảm, thứ tốt ba sắp đưa cho mình kia có cảm giác sẽ giúp ả sở hữu năng lực cường đại.

Nghĩ đến đó ả liền gấp gáp đứng dậy, quên sạch sành sanh những vết thương chằng chịt trên mặt, chạy nối gót Chu Huống đi lên thư phòng trên nhà.

Đến tận khi Chu Huống và Chu Nhu khuất dạng sau chỗ rẽ hành lang, Lý Nhất mới an ủi vỗ vỗ Tống Nhất đang chau mày đứng bên, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: "Huynh đệ, ngươi đừng như vậy, ngươi cũng không phải không biết tính tình Huống ca và tiểu thư. Ai ~ ta chỉ là nhớ đến những huynh đệ thân vong kia, vậy mà... vậy mà đến cái quan tài cũng không có, còn chút hơi tàn thì bị vứt ra ngoài kia thành thức ăn cho zombie. Lòng ta cũng buồn lắm..."

Tống Nhất ngẩng đầu thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, xoa dịu vỗ nhẹ lên vai Lý Nhất, thấp giọng khuyên giải: "Hắn coi mạng các ngươi như cỏ rác, căn bản chẳng hề coi các ngươi là người, vì sao không rời đi? Không bằng lần này cùng ta tách ra khỏi thế lực của Huống ca, nếu không kết cục của ngươi cũng chính là cái chết!"

Lý Nhất cay đắng lắc đầu, lên tiếng cự tuyệt: "Cái mạng này của ta và của cả đệ đệ đều do Huống ca cứu về, mặc dù đệ đệ hắn cuối cùng đã vong mạng, nhưng Lý Nhất ta trước mộ cha mẹ đã lập lời thề, một đời này đều sẽ không phản bội Huống ca! Ngươi muốn đi hãy sớm ngày đi đi, nếu không bỏ lỡ cơ hội không biết sẽ phát sinh những chuyện gì! Ta vẫn luôn có trực giác Huống ca lần này đối đầu nhóm người đó rất hung hiểm. Có lẽ Huống ca cũng sắp đến thời tàn rồi."

"Nhóm người kia xác thực là những nhân vật xuất sắc, ngươi nhất định phải nhớ kĩ tốt nhất đừng đắc tội bọn họ, tiểu thư và Huống ca đều kết thù cùng bọn họ rồi, thêm tính cách của cha con Huống ca, xem ra rồi cũng rước lấy kết cục một sống một chết thôi, ngươi... hãy bảo trọng!" Tống Nhất cuối cùng đành bỏ cuộc, chỉ có thể nhắc nhở Lý Nhất chú trọng an nguy, đường người người bước, hắn muốn thay đổi cũng không thể.

Lý Nhất cũng biết Tống Nhất muốn tốt cho mình, cảm kích nói với Tống Nhất: "Người anh em, yên tâm đi! Ta sẽ cẩn thận! Vậy ngươi về sau dự định thế nào?"

Tống Nhất tự giễu cười hai tiếng, nói: "Còn có thể dự định gì, cứ thế mà sống thôi, dù sao cũng chỉ còn ta cô độc một mình, bất quá ta đã gia nhập quân đội căn cứ, ngươi không cần lo lắng! Vậy ta đi đây, giúp ta nhắn lại với Huống ca một câu, nói rằng Tống Nhất nợ nghĩa đã trả!" Nói đoạn xoay người rời khỏi khu biệt thự.

Dõi theo bóng dáng tiêu sái rời đi của Tống Nhất, Lý Nhất mấp máy đôi môi, vô thanh nhắn nhủ: "Huynh đệ bảo trọng!"

-- Ta là đường phân cách buổi sáng hôm sau --

"Duyệt Duyệt, trên đường phải cẩn thận nhé con! Thân phận zombie của con ngàn lần vạn lần lưu ý che giấu cho lão nương, đừng có để bị kẻ gian phát hiện đấy! Còn có chuyện không gian, con cảnh giác một chút cho mẹ, biết chưa? À còn nữa, lão Chu Huống con kể kia, con cũng phải đề phòng, các con kết thù rồi mà. Nếu trên đường có cơ hội, tiên hạ thủ vi cường đi! Đem bọn họ xử lý sạch sẽ, miễn cho về sau lại phải chịu thiệt vào thân!" Tô lão mẹ vừa sớm tinh mơ bảnh mắt đã bám theo sau Tô Duyệt, luôn miệng nhắc nhở phải chú ý điều này, phải cẩn thận việc kia, quả thực một giây cũng không ngừng.

Tô Duyệt co giật khóe miệng, xoay người nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ, buồn cười nói: "Mẹ à, con cũng không phải đi cả năm cả tháng không quay về, mẹ đừng lo nữa, bản lĩnh con gái mẹ lớn lắm, mẹ yên tâm 120% đi! Ngược lại mẹ ở nhà phải tự cẩn thận, ra ngoài tốt nhất gọi đám Vương Hoa Mẫn đi cùng, tránh cho kẻ nào không thức thời lại chèn ép mẹ!"

Tô lão mẹ rút tay về, mất kiên nhẫn xua tay nói: "Ai nha, con sao mà càm ràm nhiều thế! Được rồi được rồi, mau xuống đi, động tác chậm thật đấy, mọi người đều đang đợi con kìa!" Dứt lời lướt qua Tô Duyệt đi về phía trước, ở nơi Tô Duyệt không thấy len lén lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu, lại khôi phục dáng vẻ tươi cười hỉ hả thường ngày.

"Lão đại, bọn ta đều đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát rồi!" Từ Quân dưới lầu nhìn thấy Tô lão mẹ và Tô Duyệt một trước một sau đi xuống, chỉ sang bốn cái ba lô du lịch to ở bên cạnh báo cáo với Tô Duyệt.

Tô Duyệt hài lòng gật đầu. Mặc dù cô có không gian, nhưng vẫn nên bày ra trận thế lòe thiên hạ một chút. Quay đầu nhìn Tô lão mẹ đang soi cái này xét cái nọ, Tô Duyệt bất đắc dĩ bật cười nói: "Được rồi mà mẹ, không cần kiểm tra nữa đâu, con còn thiếu được thứ gì chứ! Được rồi, bắt đầu xuất phát đi."

Tô Duyệt phát lệnh, hai người Từ Quân và Trương Hành mỗi người khoác hai ba lô đi ra cổng lớn biệt thự, chất hết lên khoang xe, sau đó bọn họ ăn ý tự động ngồi lên ghế tài xế cùng phụ lái, để lại chỗ ngồi phía sau cho Tô Duyệt và Khúc Lãnh.

Về sau khi Khúc Lãnh sắp lên xe, Tô lão mẹ một mực trầm mặc cuối cùng cũng mở lời gọi lại Khúc Lãnh, sầm mặt nói: "Khúc tử, ta nói cho ngươi, bên ngoài đừng ỷ có vẻ ngoài đoạt phách câu hồn mà trêu hoa ghẹo bướm đấy, lúc nào cũng phải ở bên Duyệt Duyệt nhà ta, an nguy của nó là ưu tiên số một, nếu nó quay về mà hao tổn bất kì chỗ nào, kim đan len của ta không tha cho ngươi đâu!"

Khúc Lãnh cố sức thả lỏng cơ mặt, khiến bản thân trông bớt lãnh đạm, sau đó trịnh trọng bảo đảm: "Mẹ yên tâm! Ta sẽ làm được! Ta cũng sẽ tiêu diệt mọi chủng loài dị tính dám có ý quấy rối chủ nhân!" Nói xong hướng về Tô lão mẹ vái một cái thật sâu, biểu thị kính ý, sau đó xoay người lên xe.

"Này, Khúc tử kia, ngươi... tự ngươi cũng phải cẩn thận! Ai nha, hình như ta còn chưa gập chăn, ta vào trước đây!" Tô lão mẹ sau cùng thấy Khúc Lãnh sắp ngồi hẳn vào xe, vẫn là ngượng ngịu ném ra một câu, nói xong liền vội vã xoay người đi vào. Bà nhất quyết không thừa nhận bà đang xấu hổ. Ai ~ Đối với nam nhân đầu tiên của con gái, vẫn là có chút không quen! Lại nói câu này sao nghe kì cục thế nhỉ, lẽ nào trong lòng Tô lão mẹ còn chờ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư? Khúc Lãnh ngươi thảm thật!

Khúc Lãnh nhìn dáng vẻ không tự nhiên của Tô lão mẹ, nhoẻn miệng cười nhẹ, sau đó liền đóng cửa xe.

"Ha ha, Khúc ca, xem ra dì Tô quan tâm ngươi phết! Ai ~ bọn ta chẳng có đãi ngộ này rồi!" Từ Quân qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Khúc Lãnh, bông đùa nói.

Khúc Lãnh nhàn nhạt nhìn thoáng Từ Quân, điềm nhiên hợp lẽ ném ra một câu: "Bà là mẹ của chủ nhân và ta!" Ý tứ chính là mẹ ta không đối tốt với ta thì tốt với ngươi chắc?

Một câu chẹn họng Từ Quân, hắn âm thầm trân trối nghĩ, Khúc ca thật sự tự nhiên như đúng rồi a, gọi mẹ càng ngày càng thuận miệng rồi, thật không khoa học a, một băng sơn nam nhân như hắn, không nên thế này a!

Khi nhóm người Tô Duyệt đến cổng căn cứ, quân đội chính phủ đã tập trung chỉnh tề, các tiểu đội dị năng giả cũng lác đác có mặt, bất quá còn vài nhóm chưa đến, hiện tại còn cách giờ xuất phát nửa giờ đồng hồ.

Từ Quân vừa đỗ xe xuống phía sau cùng gần xe việt dã của quân đội, Tô Dạng đang bàn bạc với binh sĩ bên cạnh ở xa liền tiến lại. Khúc Lãnh trông thấy nam nhân cười đến dâm đãng kinh tởm có ý đồ bất chính với nữ vương đại nhân nhà mình kia, vốn dĩ ánh mắt đã lãnh khốc giờ trở nên càng băng giá, khoanh hai tay, dịch người về phía sau Tô Duyệt, cùng cô kề cận chặt chẽ một chỗ.

Tô Dạng đến bên cửa sổ chỗ ngồi của Tô Duyệt, nhấc tay gõ nhẹ lên mặt kính, thấy Tô Duyệt xoay đầu nhìn về phía hắn, mới nở một nụ cười dịu dàng như nước với cô, sau đó ôn nhu hỏi han: "Tô tiểu thư, thật sớm..." Chữ "nhỉ" còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Khúc Lãnh lạnh lẽo chán ghét lên tiếng ngắt lời: "Chẳng còn sớm, còn 25 phút nữa là 8 giờ rồi!"

"Phụt!" Từ Quân không nhịn được bật cười ra tiếng, bắt gặp ba cặp mắt tập trung về mình, ánh mắt phẳng lặng của Tô Duyệt, ánh mắt lành lạnh của Khúc Lãnh, ánh mắt hiền hòa đến quỷ dị của Tô Dạng, hắn bỗng dưng áp lực đè đầu, gấp rút quay lên, dõi thẳng phía trước không dám nhìn ngang.

Tô Dạng quay lại dịu dàng nhìn Tô Duyệt, đẩy nhẹ gọng kính, cười nói: "Ha ha, Tô tiểu thư sao lại tự mình đi xe đến, ta có sắp xếp xe và tài xế cho cô..." Chữ "mà" chưa kịp nói, lại bị Khúc Lãnh lạnh lùng cắt ngang: "Không an toàn!"

Một lần nữa bị cướp lời, Tô Dạng như cũ bảo trì ý cười ôn hòa điềm đạm, chỉ là ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt băng lạnh của Khúc Lãnh, sau đó lại tiếp tục săn sóc nói: "Nếu tiểu thư đã quen dùng đồ của mình, vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ cung cấp cho cô đủ xăng." Cố ý kéo dài chữ "xăng" cuối cùng, quả nhiên Khúc Lãnh lại mở miệng: "Tự bọn ta có!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net