Chương 9: Lần Đầu Giết Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN ĐẦU GIẾT NGƯỜI

Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com

✡ ✡ ✡ ✡ ✡

Ha ha, La ca, chúng ta gặp may rồi, trước giờ ta còn chưa hưởng qua nữ nhân ngon lành như vậy a!”

“Hắc hắc, tối nay có thể sảng khoái một hồi rồi!”

“Đúng đúng, mẹ nó, thật quá mức tiêu hồn!”

“Ha ha, ta nhìn cũng cứng lên luôn!”

“…”

“…”

Bọn người đi theo La Đậu, nghe được lời của hắn đều cười dâm đãng phụ hoạ, tưởng tượng lập tức có thể đem cô gái xinh đẹp như vậy áp dưới thân giày vò, cả bọn đã không thể đợi được rồi.

Tô Duyệt nghe được lời lẽ dâm tà của bọn chúng, lông mày dài nhỏ khẽ nhíu, mắt hạnh câu nhân chợt loé hồng quang tàn bạo. Lại dám mơ tưởng đến cô, có thể đấy, chỉ cần dùng mạng đổi!

Tuy hiện giờ cô còn chưa thức tỉnh dị nặng zombie, nhưng do viên đá đỏ màu máu kia, tinh thần lực của cô phi thường cường đại, có thể trực tiếp sử dụng tinh thần lực xâm nhập não bộ của người khác, sau đó bất động thanh sắc giết chết kẻ đó.

Nếu không thể tự bảo vệ bản thân, cô căn bản không thể nào cứ thế liền rời khỏi thành phố H trực tiếp chạy tới tỉnh D. Hiện đám người này chạm đến điểm mấu chốt của cô, như vậy xin lỗi nhé, có thể đi chết rồi!

La Đậu nghiêng người dựa vào cửa xe, cặp mắt không chút kiêng kị chạy trên người trên mặt Tô Duyệt, sau đó mãnh liệt nuốt nước miếng mấy cái, nói: “Thế nào, ngươi tự mình xuống hay đợi lão tử đem ngươi…” La Đậu còn chưa nói xong liền đột nhiên trợn trừng hai mắt, sau đó phanh một tiếng thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Tô Duyệt thực sự chịu không nổi nam nhân buồn nôn kia, con bà ngươi muốn nói gì có thể đứng xa ra chút không? Mảnh ớt cùng vụn thịt dính trên răng lúc nói chuyện lại cuốn vào trong miệng, sau đó lúc hắn nuốt nước miếng còn thuận tiện nhai nhai, thật buồn nôn, không nhịn được cũng không cần nhịn nữa! Giết!

Mấy gã đi theo La Đậu, ngây ngốc vài giây mới kịp phản ứng, vừa hung ác vừa sợ hãi nhìn Tô Duyệt, hét lớn: “Ngươi làm gì La ca rồi? Hắn hiện là bị làm sao?” Thanh âm càng hét càng lớn, giống như càng lớn giọng dũng khí càng nhiều.

Tô Duyệt vén tóc vương bên má ra sau tai. Thật ra là do ngón tay cô đang run rẩy, dù sao đây là lần đầu tiên cô giết người, nói chung cũng có điểm không quen. Nhưng đồng thời cô cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu đột nhiên dâng lên trong cơ thể, dị năng zombie của cô thức tỉnh rồi, dị năng của cô thế nhưng là — chiếm đoạt! Chỉ cần là người do cô giết chết, cô liền có thể chiếm đoạt năng lượng nguyên ở trong thân thể của họ biến thành của mình.

Nghĩ tới đây Tô Duyệt khẽ nhếch miệng nở nụ cười, làn môi đỏ thẫm như bôi máu tươi, khiến cô thoạt nhìn vừa thị huyết vừa quyến rũ, tương phản kết hợp cùng nhau lại không nói ra được điểm không thích hợp, tựa như cô vốn nên có dáng vẻ như vậy. Trong vẻ tàn nhẫn thị huyết phảng phất nét quyến rũ mị hoặc, quyến rũ vô biên hàm chứa thị huyết trí mạng.

Liếc mắt nhìn một đám tự ngẩn người, Tô Duyệt khẽ nhếch môi cười, ôn nhu nói: “Đến – bọn – ngươi – rồi!” Từng câu từng chữ doạ tỉnh đám người đang ngây ngốc, bọn chúng hoảng sợ nhìn Tô Duyệt, căn bản không biết cô xuất thủ như thế nào, cũng chính bởi vì không biết cách cô ra tay mới càng thêm sợ hãi.

Ngữ khí ôn nhu như thế, lời nói ra lại không có nửa điểm ôn nhu, tựa như tu la từ địa ngục tới đòi mạng. Bọn chúng chỉ cảm giác nữ nhân trước mắt thật đáng sợ, thật sự không phải người! Không thể không nói mấy tên này nói thật chuẩn, cô đúng không phải là người.

Bất quá mấy gã cũng kịp phản ứng, lập tức xoay người chạy trốn, bọn chúng có dự cảm còn lừng chừng thêm nữa, nhất định sẽ chết. Nhưng cho dù bọn chúng trốn, Tô Duyệt sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao? Đương nhiên sẽ không, cho nên kết cục của chúng định rồi!

Tô Duyệt nhìn mấy kẻ chạy trốn, châm chọc cười một tiếng, điều động tinh thần lực, trực tiếp đánh về mấy tên kia. Sau hai giây duy trì động tác chạy trốn, toàn bộ trực tiếp đông một tiếng ngã xuống.

Cảm nhận vài luồng nhiệt lưu xông vào cơ thể, Tô Duyệt cười thoả mãn. Hoá ra giết người cũng cùng lắm chỉ thế mà thôi, những tên này vốn đáng chết, nếu như hôm nay cô để bọn chúng chạy, về sau không biết sẽ còn bao nhiêu người rơi vào tay bọn chúng.

Đương nhiên đây không phải nói cô là thánh mẫu, nếu như mấy tên này không chọc vào cô, vậy cô sẽ không quản bọn hắn làm chuyện quái gì, bất quá chọc tới cô rồi, vậy coi như là cô vì dân trừ hại đi.

Cảm giác máu trong thân thể đang hưng phấn sôi sục, Tô Duyệt đau đến cười ra tiếng. Cô đột nhiên phát hiện cô thích cảm giác này, cảm giác giết chóc! Cảm giác tuỳ tâm sở dục!

Tô Duyệt lại không hề biết hết thảy đều lọt vào một đôi mắt lưu chuyển phong tình vô hạn, chủ nhân đôi mắt đó nhìn Tô Duyệt, cười phong hoa tuyệt đại, nữ nhân này hắn muốn.

Đạp chân ga, xe việt dã xông ra ngoài, lưu lại mấy cỗ thi thể nằm rải rác trên mặt đất. Những người sống sót khác không thể không mừng thầm mình sáng suốt, không hề vì thấy nữ nhân kia một thân một mình mà tìm phiền toái, nếu không cứ như vậy hồ đồ mà chết, thật không đáng.

Tô Duyệt lái xe trực tiếp gầm rú đi qua căn cứ Phượng Vũ, quét tung một trận bụi, phủ đầy đầu những bính sĩ đứng gác, dĩ nhiên nhận lại những lời chửi mắng của bọn hắn, bất quá hiện tâm tình Tô Duyệt tốt, không cùng bọn hắn so đo.

Một đường đi nhanh, không ngừng nghỉ lái xe, bữa trưa cũng trực tiếp tuỳ tiện giải quyết bằng mấy khối thịt, cuối cùng đúng sáu giờ tối ra khỏi địa phận tỉnh này, tiến vào tỉnh X, chỉ cần lại qua tỉnh X và tỉnh T liền có thể tới tỉnh D rồi.

Tiến vào tỉnh X, một đường thông suốt, ven đường đi qua đám zombie, chỉ là Tô Duyệt phát hiện rất nhiều zombie cũng đã tiến hoá lên cấp một rồi, dĩ nhiên chuyện này với Tô Duyệt mà nói không ảnh hưởng gì cả.

Mở bản đồ ra, hiện chính là ở trong thành phố thuộc tỉnh X, đây cũng không phải nơi tập trung nhiều zombie, vì thế xung quanh đều có thể nhìn thấy một vài người sống sót lái xe chạy trốn.

Đột nhiên phía trước xuất hiện rất nhiều con người, làm ùn tắc toàn bộ đường đi phía trước, đứng đó cãi nhau gì đó. Tô Duyệt bất đắc dĩ dừng xe lại, mở cửa xe đi tới, xem chuyện gì phát sinh.

Tô Duyệt vỗ nhẹ vào vai một nữ nhân trước mặt, dùng giọng nói có chút vấp váp nhẹ giọng hỏi: “Chuyện, gì, xảy, ra, thế?”

Nữ nhân bị Tô Duyệt vỗ quay đầu nhìn cô, một tia ghen tị ánh lên trong mắt, sau đó nhìn y phục sạch sẽ xa hoa trên người Tô Duyệt, trong mắt tinh quang chợt loé, nhiệt tình nói: “Ai, phía trước là một cây cầu lớn, nhưng cầu bị gãy rồi, xe không qua được, người thì có thể đi qua, nhưng không thể bỏ lại xe không màng a, sau cách tỉnh D còn một đoạn đường dài lắm!”

Tô Duyệt nhíu mày, thế nhưng cầu gãy, đây tột cùng là cái gì phá cầu, là đậu hũ làm sao!

Bất quá vẫn lễ phép hướng nữ nhân nhiệt tình giải thích cho mình nói cảm ơn: “Nga! Cảm ơn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net