Chương 305: Thầy giáo không nghe lời (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Mạnh Doanh trở lại Mạnh gia, đang định nói cho ba mẹ Mạnh chuyện về Mạnh Tịch, lại nhìn thấy mẹ Mạnh vẻ mặt cao hứng ngẩng đầu, nhìn vào điện thoại của ba Mạnh.

"Tịch Nhi nói cái gì?"

"Tịch Nhi nói, hiện tại con bé đã tới Nguyệt Kiều rồi."

"Còn gì nữa không?"

"Tịch Nhi có thể gửi tin nhắn cho chúng ta đã rất tốt, làm sao có thể gửi nhiều tin như vậy."

"Đợi chút Tịch Nhi báo lại vị trí, nhớ cho tôi xem."

"Ừm, phu nhân bà yên tâm đi, có con gái lão Tang ở cùng, có người chiếu cố."

"Tôi làm sao có thể yên tâm, ngày thường Tịch Nhi đều có Doanh Nhi bên người, tôi yên tâm, lần này Tịch Nhi tự mình trở về, con bé đối với bên ngoài đều không quen thuộc, nhiều nguy hiểm."

Nghe bọn họ đối thoại, Mạnh Doanh cắn chặt răng, Mạnh Tịch, rốt cuộc mày đang làm cái quỷ gì!?

Bên kia Tang Hạ nhìn Tô Mộc đi cùng cô ấy, lần thứ ba gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi.

Mạnh Tịch tiểu thư không ngồi xe chuyên dùng trở về, lại cùng mình ở chỗ này ngồi xe buýt là có ý gì?

Nhị lão gia Mạnh gia vậy mà yên tâm để cô tự mình trở về?

"Có việc gì?" Tô Mộc không phải một lần cảm nhận được ánh mắt đến từ Tang Hạ ghế sau.

Tang Hạ cũng không xấu hổ, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc của mình: "Mạnh Tịch tiểu thư, sao cô không trở về cùng Mạnh Doanh tiểu thư?"

"Vì sao muốn tôi đi cùng cô ta?" Cô tự mình có tay có chân, nhất định phải đi theo phía sau Mạnh Doanh mới có thể về tới Mạnh gia sao?

Tang Hạ sửng sốt, trả lời: "Không, không phải lúc trước cô đều đi cùng Mạnh Doanh tiểu thư sao, hơn nữa, chú Mạnh dì Mạnh làm thế nào yên tâm để cô trở về một mình."

"Không phải một mình, còn có cô."

Tang Hạ: "..."

Đúng vậy, còn có cô.

Cho nên nói, Mạnh Tịch tiểu thư là cùng cô trở về sao? Thật, thật kỳ quái, cô và Mạnh Tịch tiểu thư cũng không quen thuộc mà?

Xe buýt dừng lại, một cụ ông tóc trắng  xóa đi lên, chóng gậy, chậm rãi lên xe.

Tô Mộc đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Tang Hạ chậm một bước kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, nhìn thấy cô tự nhiên cầm lấy tay vịn, đứng ở nơi đó.

"Mạnh Tịch..."

"Cô ngồi đi." Tang Hạ đang muốn đứng dậy, bả vai đã bị Tô Mộc đè lại.

Tang Hạ nhìn thoáng qua bàn tay trên vai mình, khớp xương trên ngón tay rõ ràng, rất nhiều vết thương đã kết vảy, còn có cổ tay tím tím xanh xanh từ góc độ của cô ấy nhìn qua, có chút dọa người.

"Cháu gái, cảm ơn." Cụ già chậm rì rì đỡ chỗ ngồi ngồi xuống, thu hồi gậy đặt một bên, mới nói cảm tạ.

"Không cần khách khí." Tô Mộc trả lời, ánh mắt lướt qua trên người ông, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Xe buýt đến trạm, Tô Mộc và Tang Hạ cùng nhau xuống xe.

"Mạch Tịch tiểu thư, muốn tôi nhắn chú phái xe riêng tới đón cô hay không." Ngày thường tới nơi này, một mình cô đi bộ hai mươi mấy phút trở về, nhưng hôm nay có Mạnh Tịch tiểu thư.

"Đi thôi." Tô Mộc nói, tìm đúng phương hướng đi bộ về nhà.

Tang Hạ vừa thấy, chạy nhanh theo.

-

Mạnh Nghiêu đi công tác, mấy ngày kế tiếp đều không nhìn thấy người khác.

Mà thái độ của Tô Mộc rõ ràng nói cho ba mẹ Mạnh biết, cô không thích Mạnh Doanh, thản nhiên đến mức ba mẹ Mạnh đau lòng cho Mạnh Doanh, lại không thể chất vấn Tô Mộc.

Ba mẹ Mạnh chỉ có thể cho Tô Mộc một chiếc xe, sáng sớm ngồi xe đến trường học, chiều tối tan học, Tô Mộc và Tang Hạ ngồi xe buýt trở về.

Trên xe buýt, mấy ngày liên tục gặp phải cụ ông kia, Tô Mộc tự nhiên nhường ghế cho ông, ông nói lời cảm tạ, Tô Mộc nói không cần khách khí.

Sau khi Tô Mộc và Tang Hạ đến trạm thì đi bộ trở về Mạnh gia.

Ba mẹ Tang Hạ nhìn thấy Mạnh Tịch tiểu thư cùng Tang Hạ thân thiết, vẫn luôn nhấn mạnh bảo cô ấy chiếu cố tốt Mạnh Tịch tiểu thư, nhưng Tang Hạ muốn nói Mạnh Tịch tiểu thư chỗ nào cần cô ấy chiếu cố, Mạnh Tịch tiểu thư quả thực là năng lực bạn trai level max được không?

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net