Chương 537 - 538: Săn giết huyết tộc (47 - 48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chương 537: Săn giết huyết tộc (47)

Giờ phút này, ở ngoại ô thành phố non xanh nước biếc, một tòa lâu đài cổ châu Âu với sự kết hợp của kiến trúc biệt thự hiện đại đứng sừng sững trong đó, to lớn, thần bí...

Đây là trang viên của Lê Cẩn ở một nơi khác, sau khi gây ra nội chiến huyết tộc, hắn liền đưa theo Tô Mộc dời qua đây.

Sống chết mặc bây, thỉnh thoảng lại châm chút lửa.

Lúc này đêm đã khuya, Lê Cẩn ngồi ở trước bàn làm việc nghe Hạ Thiên báo cáo.

"Ông chủ, huyết tộc phương Tây bên kia truyền đến tin tức, Tát Lí mơ hồ có xu thế xoay chuyển thế cục, hắn ta bên kia không biết được ai trợ giúp, thế nhưng liên tiếp có mấy gia tộc nhập cuộc, cho hắn ta thực lực lớn mạnh... Chúng ta bên này, huyết tộc tạm thời không có uy hiếp, Trình Di đêm khuya từ huyết tộc chạy trốn, giờ phút này bị huyết săn nhìn chằm chằm, còn có huyết tộc âm thầm truy đuổi đang ngó chừng..."

"Phương Tây, đưa vũ khí cho bọn họ; bên này, tiếp tục quan sát." Lê Cẩn chậm rãi mở miệng.

"Vâng, ông chủ."

Hạ Thiên cung kính trả lời, sau đó xoay người đi an bài.

Ai nói ông chủ không tham chiến? Hai bên ông chủ đều tham chiến, nhưng đáng sợ chính là, ông chủ là địch nhân âm thầm, mà bọn họ đều không biết.

Bên cạnh bức tường ngoài cửa, Tư Ngộ lười biếng hai tay vòng trước ngực dựa vào tường, nhìn thấy Hạ Thiên ra cửa, đứng thẳng, hỏi: "Có hứng thú uống một ly không?"

"Tôi còn có việc." Hạ Thiên trả lời.

"Tôi đi cùng anh."

"Không cần."

Hạ Thiên nói xong, vững vàng đi về phía trước, mắt không chớp, mặt không chút thay đổi.

Tư Ngộ đuổi theo, đi bên cạnh hắn.

"Hạ Thiên, có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không?"

"Không có."

"Không có anh làm gì đi gấp vậy, không phải trốn tôi sao?" Bước chân của hắn tuy rằng ổn định, nhưng mình cùng hắn ở chung nhiều năm như vậy, ngày thường hắn đi đường đều là tốc độ kia, hiện tại tốc độ rõ ràng nhanh hơn nửa nhịp, hiển nhiên là hắn muốn bỏ mình lại.

"Có việc gấp."

"Có việc gấp anh không thuấn di, còn đi đường sao?"

Tư Ngộ vừa nói, liền nhìn thấy một bóng đen hiện lên, bên cạnh đã không còn bóng dáng Hạ Thiên.

Nhìn phương hướng biến mất của hắn, Tư Ngộ sờ sờ cằm, tràn đầy nghi hoặc.

Nhớ lại hành vi gần đây của mình, không có gì khác thường, sao Hạ Thiên lại  buồn bực. 

Nghĩ không ra nguyên nhân gì, tâm tình ngược lại càng thêm phiền não, Tư Ngộ đến hoa viên lâu đài cổ dưới lầu đi dạo, nhìn thấy phòng Tô Mộc và Lê Cẩn còn sáng, Lê Cẩn khẳng định là không ở trong phòng, còn sáng đèn như vậy, chứng tỏ cô còn chưa ngủ.

Thân ảnh chợt lóe, cả người đã nằm sấp trên vách tường cao mấy thước kia, trong tay chính là cửa sổ còn sáng trong phòng Tô Mộc.

Gõ.

Cửa sổ mở ra, Tư Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy họng súng tối đen như mực, vội vàng mở miệng: "Bà cô nhỏ Thời Nhiễm, là tôi."

Bà cô nhỏ này động thủ không chừa đường lui, hắn cũng không muốn bị thương.

"Chuyện gì?" Tô Mộc nhìn hắn ta qua cửa sổ.

"Uống rượu không?" Tư Ngộ hỏi.

"Không uống."

"Rượu ngon trăm năm, thật không uống?" Đó chính là rượu hắn chôn trăm năm trước, mới đào ra.

"Cùng tôi uống rượu cho cô thêm mấy bình." Tư Ngộ bổ sung nói.

"Được." Tô Mộc trả lời, rượu trăm năm, cầm đi bán đấu giá, giá cả không hề rẻ.

Bầu trời đêm khuya chút mây cũng không có, ánh trăng tròn và sao trời trong suốt sáng chói, xa hoa lộng lẫy.

Trong hoa viên lâu đài cổ, một người một huyết tộc đang ngồi, Tư Ngộ từ phòng mình xách ra mấy bình rượu đặt trên bàn, mà trên bình rượu còn dính chút bùn đất.

Tư Ngộ mở bình đổ đầy ly, đẩy cho Tô Mộc một ly, tự mình cầm một ly.

Chờ Tô Mộc cầm lấy ly rượu, hắn đem cái ly trong tay qua, cụng vào.

Tư Ngộ ngửa đầu uống hơn phân nửa ly.

Chương 538: Săn giết huyết tộc (48)

Mùi rượu xuyên qua cuống họng, Tư Ngộ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tô Mộc cầm ly đầu tiên nhấp một ngụm nhỏ, ở thế giới của mình uống qua không ít rượu ngon, mùi rượu này nồng đậm đến cực điểm, vào miệng trơn trượt, mùi rượu bốn phía, dư vị đọng lại.

Không khỏi uống nhiều hơn một chút, chờ đến khi cô buông ly xuống, cũng uống hơn phân nửa.

"Rượu này không tệ chứ."

"Ừm, rượu ngon." Tô Mộc cũng không keo kiệt khen ngợi.

Tư Ngộ cười cười, lại cụng vào ly của cô, uống hết rượu trong ly, sau đó lại rót tiếp.

Mấy ly xuống bụng, Tư Ngộ lại cảm thấy có chút choáng váng, trong lúc choáng váng, ngược lại mang theo vài phần u oán hỏi:

"Bà cô nhỏ Thời Nhiệm này, cô nói xem, gần đây tôi làm sai cái gì? Sao tôi cảm giác được ánh mắt Hạ Thiên nhìn tôi không đúng."

"À." Tô Mộc nói xong, lại rót cho mình một ly.

"Cô à một chữ là có ý gì?" Tư Ngộ luôn cảm thấy không thích hợp.

"Có lẽ tôi và Lê Cẩn nói lúc anh ở bên ngoài tìm phụ nữ thì bị anh ta nghe được." Tô Mộc uống, chậm rãi nói.

"Tôi tìm phụ nữ sao? Tôi tìm phụ nữ khi nào!?" Tư Ngộ đầu óc vốn choáng váng, thoáng cái liền tỉnh lại một chút.

"Không phải là chính anh nói sao?" Tô Mộc đối với tửu lượng của mình từ trước đến nay luôn tự tin, nhưng lúc này cũng có chút choáng váng, một tay nghiêng mặt, một tay cầm ly rượu, lười biếng ngước mắt nhìn thoáng qua Tư Ngộ.

Tư Ngộ lại uống một ly lớn, xoa xoa huyệt thái dương căng phồng.

Đột nhiên nhớ tới lúc Tô Mộc còn đang ở chỗ mình, hắn từng nói với cô một câu như vậy hắn đi ra ngoài tìm phụ nữ.

Thật sự là...

Tư Ngộ bất đắc dĩ cười: "Cho nên, hắn là bởi vì cái này sao?"

"Ừm." Tô Mộc gật đầu, hơi say rượu, hai mắt mông lung, cô dường như cũng không biết vì sao mình gật đầu.

Hai người hết ly này đến ly khác, cho đến khi đem rượu Tư Ngộ mang tới đều uống hết.

"Vì sao không để ý tới tôi... Vì sao, tên đàn ông Hạ Thiên kia vì sao chứ? Anh nói cho tôi biết." Tư Ngộ nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nỉ non, giọng điệu có chút đáng thương.

Tô Mộc nghiêng cằm, nhìn trong ly còn phân nửa, rượu in đầy sao trời, cô nhìn có chút si ngốc.

Tư Ngộ thay đổi tư thế, bàn di chuyển theo, ngôi sao trong ly ở đáy mắt Tô Mộc nhộn nhạo lên, phảng phất như bị nghiền nát, Tô Mộc bất mãn, con ngươi híp lại, nguy hiểm nâng lên nhìn Tư Ngộ.

"Rầm —— một tiếng, chỉ thấy thân thể Tư Ngộ nghiêng ngả ngã xuống đất, mà bên cạnh hắn là Tô Mộc.

Chính Tô Mộc vừa mới kéo hắn xuống bàn.

Một tiếng này, dẫn tới Lê Cẩn và người giúp việc.

Lê Cẩn nhìn Tô Mộc tựa vào bên cạnh bàn thân hình bất ổn, thuấn di đi qua ôm cô vào trong ngực, chóp mũi truyền đến mùi rượu, nhíu mày nhìn rượu trên bàn.

Người giúp việc nâng Tư Ngộ dậy, Hạ Thiên đến trễ một bước cầm bình rượu trên bàn, nhìn thoáng qua, nói: "Ông chủ, là rượu chôn mấy trăm năm trước, rượu này ủ đã lâu, tác dụng chậm mà mạnh."

"Ừm." Lê Cẩn gật đầu, ôm Tô Mộc thuấn di rời đi.

Hạ Thiên nhìn Tư Ngộ được người giúp việc đỡ, khẽ thở dài: "Uống rượu gì không tốt, lại muốn uống cái này."

"Tôi thích uống, anh quản không được, hừ!" Tư Ngộ hướng về phía Hạ Thiên hừ lạnh, sau đó ngạo kiều bĩu môi.

Rõ ràng là uống say, nhưng nói chuyện lại vô cùng thuận lợi.

"Anh không để ý tới tôi, cho rằng tôi sẽ vui vẻ để ý tới anh sao? Nhìn anh còn không bằng nhìn các cô gái nơi phồn hoa bên ngoài." Giống như giận dỗi nói vậy.

Người giúp việc: "..."

Ách...

Giọng điệu này, rõ ràng không ăn được nho nói nho chua a.

"Đỡ hắn trở về." Hạ Thiên nói.

Người giúp việc lập tức nhanh nhẹn đỡ Tư Ngộ đi.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net