Chương 843 + 844: Đại kết cục (4 + 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 843: Đại kết cục (4)

Nàng cười nhẹ: "Ta cho các ngươi một cơ hội để giết ta." Ngay khi nàng bước vào đồ án kia, mấy trăm người trong điện liền vội vàng hành động, ai nấy đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Sau đó toàn bộ trận pháp được khởi động.

Nam Nhiễm ngửa đầu nhìn bầu trời đầy khói đen, cặp mắt kia đỏ tươi làm người khác nhìn không ra rốt cuộc nàng đang suy nghĩ chuyện gì.

Một nén nhang trôi qua, pháp trận vẫn không thành hình, dần dần trong đám người có tiếng bàn luận vang lên.

"Sao, sao có thể? Sao lại không được?"

Tiếng xôn xao, ngờ vực càng lúc càng nhiều hơn.

Lúc này, thân ảnh của Nam Nhiễm đột nhiên biến mất khỏi trận pháp, sau đó lại xuất hiện ở trong đám người.

Tay nàng cầm một thanh kiếm dài màu đen, cứ như thế bắt đầu chém giết toàn bộ đám người có mặt trong đại điện.

Nam Nhiễm đã lấy lại lực lượng thuộc về mình, ai có thể chống lại nàng?

Nửa canh giờ sau, bậc thang của Minh Vương điện bị thi thể lắp đầy.

[Phụt!] một tiếng.

Nam Nhiễm đâm kiếm vào lồng ngực của người cuối cùng, thời điểm mũi kiếm được rút ra, người nọ cũng lăn vòng xuống cầu thang. Máu tươi cứ thế liên tục chảy dọc theo cầu thang, dần dần hình thành một dòng suối nhỏ.

Ngươi đã từng nhìn thấy cảnh tượng này chưa?

Thi thể xếp chồng trên bậc thang, máu chảy thành sông, cảnh tượng kinh khủng đến mức làm người ta sởn tóc gáy, vừa nhìn đã phát run.

Bất quá, ý cười trên mặt Nam Nhiễm vẫn giữ nguyên như cũ, nàng chậm chạp bước lên bậc thang, mặt đối mặt với phụ vương của nàng.

À, không đúng, ông ta vốn không phải phụ vương của nàng.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó một tay cầm kiếm, một tay đặt ở trước ngực, khom lưng hành lễ với ông ta, giọng nói có hơi khàn.

"Phụ vương đã vất vả."

Nói xong, hai con ngươi đỏ rực kia liền đối diện với tầm mắt của Minh Vương.

Sắc mặt của Minh Vương lúc này đã khó coi đến cực điểm, không còn từ ngữ nào có thể miêu tả. Ông ta không ngờ, dù đã tính toán cẩn thận toàn bộ mọi chuyện nhưng cuối cùng vẫn bị nàng ép đến bước đường này.

Minh Vương nhắm mắt lại, có lẽ cũng đã biết đây chính là số mệnh.

Thanh âm của ông ta khàn khàn: "Ngươi giết ta đi nhưng hãy thả cho nữ nhi của ta một con đường sống."

Nam Nhiễm đi đến trước mặt ông ta, nghe được lời này liền cười khẽ, giọng nói cực nhẹ: "Phụ vương, nữ nhi của ngươi sớm đã chết trên đường ta tới đây.  Ngươi bảo ta thả thế nào? Đây là đang muốn làm khó ta sao?"

Vừa nói, nàng vừa giơ tay ấn vào ngực ông ta rồi dứt khoát bắt lấy trái tim của ông ta.

Vẻ mặt Minh Vương tái nhợt, đến tận lúc này ông ta mới cảm thấy sợ hãi lực lượng của Nam Nhiễm

"Ngươi, ngươi..."

Nam Nhiễm nhỏ giọng nói: "Phụ vương sợ cái gì? Cái chiêu moi tim này, không phải vạn năm trước ngươi cũng từng làm sao? Ta cũng từng học qua vài biện pháp để moi tim. Đại khái thì cũng hiểu được không ít."

Mới nói xong, Nam Nhiễm đã moi trái tim còn sống nguyên đó ra.

Cuối cùng Minh Vương cũng không chống đỡ nổi nữa, ông ta đã quỳ rạp xuống đất, cơn đau trên người khiến ông ta không ngừng run rẩy.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, thế mà ông ta vẫn chưa chết, vẫn còn sống chỉ là toàn bộ lực lượng của ông ta đều đã bị lấy đi, hiện tại ông ta chỉ giống như một tên phế nhân.

Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Phụ vương, ngươi nhìn xem." Dứt lời, ở trước mặt Minh Vương, nàng chậm chạp nắm chặt năm ngón tay lại, dưới sự chứng kiến của ông ta trực tiếp bót nát trái tim đang đập kia.

"A!!"

Minh Vương không chịu nổi kích thích, nhịn không được rống giận một tiếng rồi cả người lại run rẩy vì đau.

Nam Nhiễm cúi đầu nhìn hai bàn tay dính đầy máu tươi của mình, chập chạm lên tiếng: "Ta phải báo đáp phụ vương để phụ vương có thể tận mắt nhìn thấy Minh giới một tay ngươi sáng tạo ra sẽ bị ta hủy diệt thế nào. Nếu không ta sợ phụ vương sẽ chết không nhắm mắt a!"

Từng câu từng chữ của nàng giống như rắn độc len lỏi quấn quanh người ông ta khiến ông ta run rẩy, sợ hãi, cảm thấy nặng nề.

Nữ nhân này, quả thực, quả thực không phải người!

...

Chương 844: Đại kết cục (5)

[Tách, tách, tách]

Máu tươi dọc theo tay Nam Nhiễm nhỏ giọt xuống đất.

Nàng đứng trên bậc thang thứ bảy nhìn khung cảnh xung quanh.

Thi thể, máu tươi, còn có phụ vương đang nửa sống nửa chết run rẩy nằm trên mặt đất. Bốn phía Minh giới đều bị khói đen bao phủ, không có bất kì người nào có thể bước vào Minh giới, cũng không ai có thể rời khỏi nơi này.

Đây là một nhà giam tràn ngập tử khí, bầu không khí âm trầm giống hệt căn địa lao nàng phải sống suốt mấy vạn năm kia.

Hai con ngươi đỏ như máu bị lệ khí và tà ác che mất, nàng khá hài lòng với Minh giới do tự tay nàng tạo ra này.

Nam Nhiễm giơ tay lên tùy ý vung một cái, tất cả ghế dựa và bàn tiệc ở trong đại điện đều hóa thành bột phấn biến mất sạch sẽ, lại phất tay thêm một lần nữa, tiểu hắc cầu đột nhiên xuất hiện rồi biến thành một vương tọa màu đen phủ đầy gai nhọn.

Vương tọa đen như thiết, chung quanh bị bụi gai sắc nhọn che kín, phảng phất giống như chỉ cầm chạm nhẹ một cái cũng có thể bị thương.

Nam Nhiễm ngồi xuống vương tọa, lưng ngã về sau, mái tóc đen dài xõa tung, dáng vẻ đạm bạc, hơi thở lười biếng như toát ra từ trong xương cốt bao phủ lấy nàng.

Cả người nàng đều nhớp nháp, không có chỗ nào sạch sẽ, tay thì dính đầy máu, ngay cả mắt cá chân cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.

Nàng hơi híp mắt, dường như đang tự hỏi chuyện gì đó.

Qua một lúc lâu nàng mới nói thầm một câu.

"Nơi này vẫn còn con dân a!"

Nói xong nàng bỗng nhiên cười khẽ.

"Nhưng cũng không phải con dân của ta, vậy thì có quan hệ gì với ta?"

Năm đó nàng chín tuổi, thời điểm cả người toàn là vết thương, đám người đó vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận, hận không thể giết chết nàng.

Nghĩ như thế, quanh người Nam Nhiễm bắt đầu tản ra từng làn khói đen, từ trong làn khói đen đó từng người bất tử bước ra.

Suy xét cẩn thận thì vẫn phải đa tạ phụ vương một tiếng.

Nếu không nhờ ông ta, chính nàng cũng không biết lực lượng của mình còn có thể tạo ra được vật như vậy.

Tốt nhất cứ giết sạch toàn bộ mọi hồn phách và người sống ở Minh giới, nhìn đám người đó khiến nàng cảm thấy phiền.

Ý tưởng hung ác này vừa hiện lên trong đầu Nam Nhiễm thì đám người bất tử kia cũng dần dần cảm nhận được không khí giết chóc, bọn chúng liếc mắt nhìn khung cảnh trước mắt, thi thể chất thành đống, máu chảy thành sông.

Nam Nhiễm ngửi mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, ừm, cảm giác cũng không tệ lắm, nếu như biến cả Minh giới thành thế này thì nàng còn thích hơn.

Từng ngón tay thon dài dính máu gõ nhẹ lên thành ghế, dáng vẻ trầm tư như mới nghĩ đến chuyện gì đó, cuối cùng sau khi yên lặng một lúc lâu, đôi môi đỏ tươi của nàng khẽ mở, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, giết sạch cho ta."

Nàng mới dứt lời, cả đám người bất tử liền nhận lệnh bắt đầu hoạt động, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, đến khi một giọng nói lãnh đạm vang lên thì cảnh tượng áp lực lạnh lẽo này mới bị phá vỡ.

"Thập Lục."

Nam Nhiễm nghe được giọng nói kia, hai mày hơi nhíu lại, nàng ngước mắt ngẩng đầu nhìn sang.

Quân Lâm mặc một thân bạch y, hai tay bắt chéo sau lưng, tư thái đĩnh bạc, vẻ mặt vẫn lạnh băng xa cách như thường ngày.

Hai con ngươi của hắn khôi phục lại thành kim sắc, đôi môi mỏng bạc lúc đóng lúc mở, không biết là đang muốn nói cái gì.

Hắn giống như một luồng sáng thánh khiết một vừa hai phải đi vào cái nơi dơ bẩn sa đọa này.

Nam Nhiễm mím môi, nở nụ cười lạnh, sau đó nhắm mắt lại.

Trước kia quả thực nàng rất thích dạ minh châu.

Nhưng, hiện tại nàng không định thích nữa.

 Nhìn lâu rồi sẽ tự nhiên thấy không còn thú vị.

Nghĩ như vậy, nàng lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, căn bản coi như hắn không tồn tại.

Quân Lâm bình thản bước lên bậc thang, rõ ràng vạt áo của hắn đã đảo qua vũng máu trên mặt đất nhưng không biết tại sao lại không bị dính chút máu nào, vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi trần như cũ.

Hắn đi lên chỗ cao nhất, thẳng bước đến đối diện vương tọa.

Trên người hắn tản ra từng luồng bạch quang nhu hòa giống như muốn chiếu sáng cả địa phương tối tăm này.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Nam Nhiễm, hắn hơi híp mắt, sau đó duỗi tay định chạm vào nàng, bất quá mới vừa giơ tay ra, người nào đó đã đặt tay sang chỗ khác, không cho hắn chạm vào.

Hắn hơi ngây người một chút nhưng ngay sau đó liền trực tiếp ôm chặt lấy thân ảnh đang ngồi trên vươn tọa rồi bế nàng đó lên.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net