Chương 15: Nhiếp ảnh gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Bạch Trì và Lạc Thiên dựa vào địa chỉ mà Tưởng Bình cung cấp, tới một studio ở trung tâm thành phố S. Hỏi cô nhân viên lễ tân, "Anh Lưu Phương có ở đây không?"

Cô gái đáp, "Hôm nay anh ấy nghỉ ạ."

"Cô có địa chỉ của anh ta không?" Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

"À... có ạ." Cô tiếp tân tra xét một lúc, đưa địa chỉ cho Bạch Ngọc Đường. Mọi người vội vàng tới nhà người đàn ông đó.

Nhà của Lưu Phương ở lầu 11 trong một khu chung cư cao tầng.

Bốn người xuống xe liền chạy thẳng lên. Số nhà là 1102, Bạch Ngọc Đường vội bấm chuông cửa, nhưng chuông vang phải trên chục tiếng mà vẫn chưa thấy người ra mở cửa.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu hít mũi mấy cái, "Có mùi khét."

Tất cả đều trợn to mắt, "Tôi đi tìm người quản lý lấy chìa khóa." Lạc Thiên lại lao xuống lầu. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bắt đầu đập cửa...

"Lâu quá." Triển Chiêu cắn răng.

Bạch Ngọc Đường rút súng, nhằm vào khóa cửa, tính bắn một phát. Đúng lúc này, có tiếng "cạch" khóa mở. Một người đang ngáp xuất hiện, mơ màng hỏi, "Ai thế?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đứng bên trong là một người chừng 30 tuổi - hoặc lớn hơn, nhưng anh ta nhuộm tóc vàng, mặc sơ mi đen quá khổ, trông càng gầy, chính vì thế lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Anh ta dụi mắt, nhìn bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, còn Bạch Ngọc Đường tay lại cầm súng. Người đàn ông soi cả hai từ trên xuống dưới, nheo mắt xoa cằm cảm thán, "Ừm ~~ Tôi thích."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, đồng thanh, "Anh là ai?"

Người được hỏi bật cười, nhún vai, "Các cậu mới là người xông tới nhà tôi, tôi hỏi câu ấy mới phải chứ."

"Nhà anh?" Bạch Trì hỏi, "Anh là Lưu Phương?"

Người đàn ông lại nhún vai, "Là siêu nhiếp ảnh gia Lưu Phương."

Lúc này, Lạc Thiên cũng đã lôi được người quản lý chạy lên. Không chờ được thang máy, anh túm thẳng người quản lý không còn trẻ trung chạy thang bộ; ông ta đang thở hồng hộc, sắp ngã đến nơi.

Tới cửa, bắt gặp tình huống này, Lạc Thiên cũng ngây cả người. Người quản lý cầm xâu chìa khóa mà thở, "Ha... hô... Đã... đã bảo Lưu tiên sinh ở nhà mà."

"Bác khẳng định đây là Lưu Phương?" Bạch Ngọc Đường hỏi, mà câu hỏi này tựa hồ làm Lưu Phương không hài lòng, liếc ông quản lý một cái.

Quản lý gật đầu, lại hỏi, "Có chuyện gì không?"

Lạc Thiên bị hỏi, đang không biết đáp sao thì Triển Chiêu lên tiếng, "À... Chúng cháu thuộc công ty bất động sản, đây là cuộc khảo nghiệm khả năng xử lý các tình huống bất ngờ phát sinh... Ừm, bác hợp cách rồi, chúng cháu sẽ báo cáo lại với công ty. Chào bác nhé."

"Hả?" Bác quản lý sờ đầu, mơ mịt lắc đầu rời đi.

"Nhân viên của công ty bất động sản đẹp trai thế à?" Lưu Phương ha ha cười, "Còn mang cả súng? Thật ư?"

Bạch Ngọc Đường thu súng, lấy thẻ cảnh sát ra cho anh ta nhìn.

Lưu Phương nhìn kỹ cái tên trên thẻ rồi huýt sáo, "Tôi từng nghe mấy người bạn nói về các cậu, thú vị hơn lời đồn."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt vẻ nghi hoặc, chợt nghe Lưu Phương tiếp, "Là hai mỹ nữ, cũng là siêu sao, họ nói bạn trai làm ở SCI."

Trong lòng mọi người đã đoán ra, có lẽ là Tề Nhạc và Trần Giai Di.

"Chúng tôi vào trong được không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Lưu Phương.

"Đương nhiên." Lưu Phương mời tất cả vào nhà. Bên trong rất sạch sẽ, cũng rất hiện đại, đủ thấy thu nhập của Lưu Phương không hề bèo. Lúc mới nghe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ nghĩ anh ta là một nhiếp ảnh gia bình thường, không ngờ lại là một nhân vật khá nổi tiếng trong giới.

"Tôi ngửi thấy mùi khét, mùi gì vậy?" Triển Chiêu nhìn quanh.

"Có lẽ là bà lão nhà bên đang nấu cơm." Lưu Phương nhún vai, xoay người mở tủ lạnh lấy đồ uống, "Các vị uống gì? Tôi chỉ có bia rượu."

"Không cần." Bạch Ngọc Đường đáp, "Chúng tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề."

"Được thôi." Lưu Phương lấy cho mình một lon bia, đi tới sofa, tỏ ý bảo mọi người cùng ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Triển Chiêu đã cảm thấy mông mình ngồi phải cái gì mềm mềm, lập tức có mấy tiếng "meo meo..." vang lên. Triển Chiêu quay đầu lại, sau lưng, trên chiếc sofa màu trắng sữa, có một con mèo nhỏ bé màu trắng sữa thuộc giống Garfield.

Một chân mèo ta bị Triển Chiêu ngồi trúng, đang bất mãn nhìn anh, tiện mồm liếm móng.

Triển Chiêu nheo mắt... Con mèo đáng yêu thật, không biết là đực hay cái. Nhưng nhìn cái nơ bướm màu hồng trên tai nó xem, chắc là một cô mèo rồi... Mang về phối giống với Lỗ Ban được đấy.

"Lylia cưng, sang đây nào, để khách ngồi." Lưu Phương vẫy tay với cô mèo, mèo ta lại "meo meo" hai tiếng, liếc Triển Chiêu một cái, tâm không cam tình không nguyện bò dậy, chậm rãi dạo tới chỗ Lưu Phương, khéo léo nhún một cái, nhảy lên gối Lưu Phương, ưu nhã nằm xuống, bắt đầu liếm lông.

Lưu Phương vuốt ve cô nàng, cười, "Con bé không thích người xinh đẹp hơn mình."

Triển Chiêu rất hứng thú hỏi, "Là mèo cái ư? Đã triệt sản chưa? Nhà tôi có một chàng mèo Myanmar."

Lưu Phương thoáng sửng sốt rồi mỉm cười gật đầu, "Lylia cưng, có muốn đi xem mắt không?"

Cô gái, à không, cô mèo Lily thật kiêu ngạo xoay người, chổng mông về phía Triển Chiêu, lắc lắc chiếc đuôi.

Triển Chiêu híp mắt - Quả nhiên là một nàng mèo Garfield cá tính kiêu ngạo!

"Nói chuyện nghiêm túc thôi." Bạch Ngọc Đường kéo sự chú ý của Triển Chiêu về con mèo lại, hỏi Lưu Phương, "Anh tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm đúng không?"

Lưu Phương nhún vai, "Chính xác mà nói thì không, tôi học được hai năm liền bỏ, tự đi học nhiếp ảnh, sau đó cầm máy ảnh đi khắp nơi... Lăn lộn mãi tới giờ."

"Anh rời trường vào thời điểm nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

Lưu Phương gãi gãi phần tai của Lylia khiến cô nàng sung sướng vươn cổ, "Chừng 14 năm trước."

"Anh có nhớ rõ quãng thời gian ấy không?" Bạch Ngọc Đường tiếp tục.

"Năm đó tôi mới 19 tuổi... Một năm trước khi bước sang tuổi 20, sao quên được." Lưu Phương nhàn nhạt đáp.

"Vậy anh có ấn tượng gì với người tên là Trần Kiến Tiên?" Khi Bạch Ngọc Đường hỏi tới câu này, Lưu Phương khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu:

"Chuyện gì xảy ra à?"

"Anh ta là bạn học cùng anh, 14 năm trước gặp trận hỏa hoạn, anh còn nhớ không?" Triển Chiêu lên tiếng.

"Có chết cũng không quên được." Lưu Phương đáp có phần thiếu nghiêm túc, "Nói đi, chuyện gì xảy ra."

"Hứa Trung và Ngô Tiền Lương có phải là bạn cùng phòng ký túc xá với anh ngày đó?" Bạch Ngọc Đường tiếp tục, "Cả Vương Hữu Nghị và Chương Hàn."

Lưu Phương gật đầu, "Ừ, nhưng sau khi thôi học thì tôi không liên lạc với họ nữa."

"Anh thôi học ngay sau khi trận hỏa hoạn xảy ra?" Bạch Trì hỏi.

Lưu Phương nhún vai, "Có nhiều nguyên nhân, nhưng trận cháy đó là nguyên nhân chủ yếu."

"Nói vậy là...?"

"Trận cháy giúp tôi hiểu ra việc lưu giữ những kỷ niệm đẹp quan trọng tới nhường nào." Lưu Phương thờ ơ trả lời, lại hỏi, "Rốt cục là chuyện gì xảy ra?"

"Vương Hữu Nghị, Chương Hàn và Ngô Tiền Lương đã chết; lúc Ngô Tiền Lương nhảy lầu tự sát, suýt chút nữa đè chết Hứa Trung." Bạch Ngọc Đường giải đáp.

Lưu Phương sửng sốt một lúc lâu, sau đó rút một điếu thuốc trên bàn trà, đốt rồi hít một hơi thật sâu, lúc nhả khỏi thì hỏi, "Sau đó?"

"Chúng tôi cho rằng anh có thể là người kế tiếp." Triển Chiêu nói thẳng.

"Các cậu cho rằng Trần Kiến Tiên giết bốn kẻ ấy, tiếp theo muốn giết nốt tôi?" Lưu Phương hỏi.

"Có lời đồn, vì Trần Kiến Tiên bị các anh nhốt trong WC của ký túc xá nên mới bị thương nặng như vậy." Bạch Ngọc Đường cho biết.

Lưu Phương nhướn mi mắt, khẽ lắc đầu, "Cậu ta sẽ không giết tôi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi lại nhìn Lưu Phương.

"Tôi nói trước, tôi chưa từng bắt nạt Kiến Tiên... Tôi là đứa lớn tuổi nhất phòng, lúc tôi có mặt, chúng nó tương đối dè chừng, không dám bắt nạt quá." Nói tới đây, Lưu Phương thở dài, "Nhưng hôm ấy tôi đi vắng, mới xảy ra chuyện ấy." Lưu Phương vén tay áo của mình lên cho mọi người nhìn thấy một vết sẹo bỏng lớn trên cánh tay... Thật đáng kinh hãi. Triển Chiêu khẽ nhíu mày, vết thương diện rộng, Bạch Ngọc Đường cũng có một vết tương tự.

Tất cả đều tò mò nhìn Lưu Phương.

"Ngày đó khi tôi trở lại ký túc xá, hỏi bốn thằng nhãi kia Kiến Tiên ở đâu, chúng nó nói ở nhà cầu, tôi liền vọt vào cứu cậu ấy. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn phải nhờ lính cứu hỏa cứu ra. Hai đứa bọn tôi điều trị trong phòng bệnh nặng ba tháng... Các cậu biết câu đầu tiên khi Kiến Tiên tỉnh lại nói với tôi là gì không?"

Tất cả nhìn nhau, cùng lắc đầu.

"Cậu ấy nói... Cảm ơn cậu đã cứu tớ một mạng, tớ phải giữ cái mạng này, tớ còn nhiều chuyện phải làm." Lưu Phương hút hết điếu thuốc, dập đầu lọc vào gạt tàn.

"Anh có biết giờ Trần Kiến Tiên ở đâu không?" Triển Chiêu lại hỏi.

Lưu Phương lắc đầu, "Sau khi chuyện xảy ra, tôi cảm thấy nhân sinh ngắn ngủi, tôi phải làm những chuyện mình muốn làm, lưu lại những kỷ niệm tốt đẹp. Rồi tôi thôi học đi xa, không biết chuyện gì xảy ra tiếp nữa."

Tất cả đều trầm mặc.

"Nếu nói... Bảy năm trước tại trường Sư phạm, lại có một trận hỏa hoạn xảy ra, cũng là một nam sinh viên đốt chết bốn sinh viên khác, mà bốn kẻ đó cũng là người xấu... Anh nghĩ sao?"

Lưu Phương đang định rút điếu thuốc thứ hai, bàn tay bất giác run lên, khẽ nhíu mày. Một lúc lâu sau anh lắc đầu, "Bất ngờ thôi." Vứt dứt lời, chuông điện thoại reo, Lưu Phương nghe máy, "Tôi biết rồi, tới đây." Dập máy. Sau đó, anh ta đứng dậy, "Ngại quá, tôi có việc phải đi, các cậu muốn hỏi gì nữa không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lắc đầu. Bạch Ngọc Đường rút một tấm danh thiếp đặt lên bàn, "Nếu anh nghĩ thêm được gì thì liên lạc với tôi."

"Nhất định." Lưu Phương nhận danh thiếp rồi tiễn bốn người ra khỏi cửa.

~

Lúc cả nhóm vào trong thang máy rồi, "Miêu Nhi, thấy sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ừm... Lylia rất dễ thương." Triển Chiêu cười giảo hoạt, thấy Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn mình mới vội thu lại nụ cười, thấp giọng, "Mặt khác... Lưu Phương nói dối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net