Chương 21: Thao luyện (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Cố Vân giải thích với bọn họ làm cho các binh sĩ bị chỉnh ngày hôm qua cả người đau đớn tiêu tan đi một ít.

Mắt Hàn Thúc khẽ nhếch, nàng ta cùng Túc Vũ so dạ tập? Thật to gan, đến Túc Vũ cũng không nhất định có thể trong nửa tháng đem một đám tân binh luyện đủ năng lực để ứng đối dạ tập, huống chi là nàng? Nghe nàng ta nói được đạo lý rõ ràng như vậy, hắn càng muốn nhìn xem nàng ta làm thế nào huấn luyện đám tân binh này.

Nam tử cường tráng hiểu rõ gật gật đầu sau đó lại nghi hoặc hỏi: "Vậy huấn luyện chịu đòn là cái gì? Tại sao chúng ta không học làm thế nào để công kích kẻ địch mà lại học làm thế nào để bị người ta đánh?" Tuy rằng không nói gì nhưng những người khác đều gật đầu tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu.

Tất cả mọi người đều chờ nghe Cố Vân giải thích, ai ngờ nàng chỉ mỉm cười ngoắc tay với nam tử cường tráng nói: "Ngươi, bước ra khỏi hàng."

Mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) đi đến trước mặt Cố Vân, còn chưa đứng vững thì Cố Vân bỗng nhiên tới gần nhẹ nhàng nhảy lên tay phải gập lại lấy khửu tay hung hăng đánh vào gáy của nam tử kia.

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, đau đớn sau gáy làm cho nam tử kia thống khổ ngồi trên mặt đất.

Người nghi ngờ phương pháp huấn luyện của nàng đều sẽ bị đánh.

Trong đám tân binh không ít nam nhân huyết khí phương cương đã chịu không nổi hai tay nắm chặt thành quyền, Cố Vân vẫn lạnh lùng nhìn nam tử, hỏi: "Có đau hay không?"

"Đau muốn chết!" Cổ hắn như bị chặt đứt ra từng khúc vậy.

Cố Vân ngồi xổm xuống lạnh giọng nói: "Ta chỉ đánh ngươi một quyền hơn nữa còn là bằng tay không nhưng nếu như ta liên tục ra quyền hoặc trong tay có côn gậy thậm chí là đao kiếm, ta chỉ cần đánh ngươi thêm vài cái thì ngươi đã chết rồi. Đừng nói đến bảo vệ quốc gia, ngay cả mạng nhỏ của mình ngươi cũng không giữ được!"

Nam tử cường trán xoa cổ, chậm rãi đứng dậy xấu hổ đi qua một bên.

Cố Vân quay lại đối mặt toàn quân, tiếp tục nói: "Là một quân nhân, các ngươi sẽ đối mặt với rất nhiều đối thủ có năng lực khác nhau. Khi đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình thì công kích không còn là ưu thế của các ngươi nữa. Như vậy để bảo tồn thực lực không làm cho bản thân ngay cả một kích cũng không chịu nổi lại có thể làm tiêu hao sức mạnh của đối phương đồng thời tìm cơ hội phản kích mới là mấu chốt thắng lợi mà các ngươi cần có." Âm thanh lạnh lùng vang lên không lớn không nhỏ nhưng lại làm cho của các tướng sĩ hổ thẹn mà cúi đầu, bọn họ gần như đều nghi ngờ quyết định của nàng, nhưng dần dần bọn họ phát hiện nàng nói rất đúng, cũng có chút đạo lý.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tiêu lạnh lùng giơ tay lên hỏi, Cố Vân hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn nói chuyện.

"Làm sao để có thể chịu đòn được?" Công kích có thể học chiêu thức của công kích nhưng còn chịu đòn thì học như thế nào?

Cố Vân nhướng mày một cái, cười nói: " Các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi."

Giương mắt nhìn về phía mọi người, Cố Vân lại hỏi: "Còn ai muốn hỏi gì nữa không?"

Lần này không ai dại dột lên tiếng.

"Tốt lắm, hiện tại bắt đầu tiến vào hạng mục huấn luyện thứ nhất."

------‐-----------------

Rầm --

Huỵch huỵch --

Tiếng vật lộn va chạm nhau vang lên trầm đục cùng khói bụi bay mịt mù, bên trong rừng cây là một cảnh tượng thảm thiết. Lúc này Lãnh Tiêu cũng đã biết vì sao khi nãy Cố Vân lại nở cười quỷ dị như vậy, sau này nàng ta cười càng thân thiết thì bọn họ càng phải cẩn thận!

Rừng cây to như vậy, mỗi một cây nhỏ đều có hai người đứng, bọn họ đau khổ cắn chặt răng dùng chân mình đá vào thân cây. Một chút lại một chút, cho dù bị thương mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không dám hừ một tiếng, bởi vì còn có người so với bọn hắn thảm hơn. Ở bãi đất bùn lầy bên cạnh, có một đám người không ngừng nhảy lên rồi dùng lưng tiếp đất. Mỗi lần rơi xuống họ đều phải dùng lưng nện xuống đất bùn, khiến cho mặt đất tạo thành nhiều hố nhỏ.

Hàn Thúc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một màn trước mắt , nàng ta cư nhiên luyện tập thân thể của bọn họ bằng cách này, nếu cứ luyện tập như vậy một thời gian dài thì đội ngũ này chắc chắn là một đám mình đồng da sắt. Liếc nhìn nữ tử mặc hắc y đứng cách đó không xa, cô ta đang đứng ở khu trung gian, tầng tầng bụi đất văng lên khiến cho hắn không thể nhìn ra được nữ nhân đó đang nghĩ gì, nhưng dáng người thẳng tắp kia ẩn ẩn khí thế kinh người.

Nửa canh giờ sau.

"Dừng lại, tất cả nghỉ ngơi một khắc'."

Giọng nói vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối với những binh lính đau muốn chết đi mà nói, thật sự là âm thanh của thần linh. Gần như là cùng một lúc, tất cả mọi người đều đặt mông ngồi xuống đất, toàn thân đã đau đến mức phát run lên, hiện tại bọn họ thật sự đã có một cảm giác mình cách cái chết không còn xa nữa.

Nhìn một đám binh sĩ ngồi dưới đất, môi khô nứt, mồ hôi túa ra như mưa, Cố Vân cũng không vội cho bọn họ xếp thành hàng, vẻ mặt thoải mái cười nói: " Huấn luyện chịu đòn là hạng mục các ngươi cần hoàn thành trong nửa tháng này, hôm nay tạm thời luyện tập đến nơi đây thôi."

Nghe xong Cố Vân nói, không ít người đều tái mặt, chân còn đang sưng vù, sau lưng bỏng rát như bị thiêu đốt, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai thôi, không biết bọn họ có còn mệnh để chống chọi được nửa tháng sau hay không nữa. Không đợi bọn họ tự cầu phúc cho mình, Cố Vân lại cao giọng nói: "Xếp thành hàng!"

Bọn họ run rẩy từ trên mặt đất đứng lên, mồ hôi trên người hòa lẫn với bùn đất nhìn họ như mới đi tắm bùn về vậy, chật vật không chịu nổi. Cố Vân cũng rất vừa lòng khi thấy bọn họ biến thành cái dạng này, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn.

"Kế tiếp chúng ta sẽ tiến vào hạng mục huấn luyện cách chiến đấu. Học xong cách chịu đòn ta càng phải học được phản kích, nếu chiến đấu vào ban đêm thì chúng ta chủ yếu huấn luyện kỹ thuật đánh nhau không tiếng động . Hôm nay sẽ huấn luyện cách đánh cận chiến khi không có vũ khí. Chiến đấu cận chiến có rất nhiều thể loại bao gồm không thủ đạo (karate), tiệt quyền đạo, quyền Thái (muay Thái), nhu đạo (judo), tán thủ (sanshou) tất cả đều là cận chiến khi không có ..."

Cố Vân còn chưa nói hết câu, phía dưới lập tức truyền đến một trận cười nhẹ thanh, nhìn về phía phát ra âm thanh. Là một gương mặt trẻ tuổi, chắc khoảng mười lăm sáu tuổi, nhiều nhất có thể tính đại nam nhi đi, vẻ mặt đầy bùn lại còn ngây ngốc cười.

Cố Vân chậm rãi đi đến bên người hắn , khẽ cười nói: "Ngươi cười cái gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net