Chương 24: Bộ đội đặc chủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bộ đội đặc chủng?"Hàn Thúc nhíu mày, đó là cái gì?

Các tướng sĩ đều đã ăn no, một buổi sáng huấn luyện mà đã làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi, trên cỏ dưới bóng cây nằm đầy người. Cố Vân âm thầm quan sát, chỉ có số ít người là còn có thể ngồi thôi, thoạt nhìn vẫn còn nhiều sức lực chỉ có hai người Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu thôi. Cố Vân cười khẽ, hai người kia rất có tiềm năng, nàng hẳn là nên huấn luyện bọn họ thật tốt mới được.

Cố Vân nửa ngày không để ý tới hắn, Hàn Thúc không kiên nhẫn lại hỏi: "Rốt cuộc cái gì là bộ đội đặc chủng?"

Cố Vân vươn vai, dựa lưng vào cây đại thụ phía sau, ngữ khí kiêu ngạo trả lời:

"Chính là một đội quân chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Có những thời điểm khi đối chiến cần chiến thuật biển người nhưng cũng có thời điểm cần binh sĩ tinh nhuệ làm người tập kích, quấy rối, phá hư, trinh sát, đánh cắp tình báo, thậm chí là ám sát bắt cóc. Đến lúc đó ngươi sẽ thấy được đội quân này có giá trị như thế nào. Trong những người này, có thể phù hợp ý muốn của ta để trở thành bộ đội đặc chủng sẽ không vượt qua năm mươi người, nhưng ta có thể làm cho năm mươi người này, mỗi một người đều là mãnh tướng lấy một địch hàng người người ."

Cố Vân giải thích một phen , Hàn Thúc đại khái cũng hiểu được bộ đội đặc chủng là như thế nào.

Nhưng khi nghe nàng khẩu xuất cuồng ngôn, Hàn Thúc lập tức không tin trả lời: "Không có khả năng!"

Lấy một địch trăm hắn còn tin tưởng, lấy một địch ngàn người làm sao có khả năng? Một người dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đánh thắng cả ngàn người.

Tính toán thời gian nghỉ ngơi cũng không sai biệt lắm, Cố Vân cũng lười cùng hắn giải thích nhiều lời, hờ hững cười, "Các ngươi không thể, không có nghĩa là ta không thể, chờ xem

Nữ nhân cuồng vọng! Hàn Thúc mở to hai mắt nhìn nàng ta, Cố Vân không đợi hắn nổi bão, đã lưu loát đứng dậy đi đến những người nằm la liệt kia, quát lớn một tiếng, "Xếp thành hàng!"

Người nghe được thì nhanh chóng đứng lên, người còn chút mệt mỏi liền giả chết không nghe còn nằm trên mặt đất ngủ bù, Cố Vân trực tiếp nhấc chân đá một cước, hung hăng đá vào bụng bọn họ , trong nhất thời tiếng hét nổi lên bốn phía.

Thật vất vả xếp thành hàng hoàn chỉnh, Cố Vân cả giận nói: "Từ giờ trở đi, thời gian xếp hàng vượt qua mười giây, toàn bộ đi đá thân cây một trăm lần cho ta."

Mười giây là bao lâu? Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám đi hỏi con cọp cái kia, tóm lại chính là càng nhanh càng tốt là được rồi.

Chỉ vào ngọn núi cách đó không xa, Cố Vân cao giọng nói: "Phía trước ba dặm có một vách núi đá, Cát Kinh Vân, ngươi mang năm mươi người đem dây thừng đi qua, những người khác chạy bộ đi tới."

"Rõ."Lúc này đây, không ai còn dám chần chờ hỏi nàng muốn làm gì.

Nhìn đội ngũ càng chạy càng xa, Hàn Thúc chần chờ một chút, vẫn là đi theo. Hắn cũng thực muốn biết, nàng cần nhiều dây thừng như vậy để làm gì?

Rất nhanh, bọn họ đi tới trước vách núi. Đây là một bên sườn của ngọn núi phía sau. Ngọn núi này cũng không cao lắm, đại khái sáu bảy trăm mét nhưng vách núi lại cực kỳ cao, không giống như vách đá bình thường có đá cây lồi lõm chằng chịt mà trên vách đá này ngay cả cây cỏ cũng không thể sinh trưởng.

Đoàn người đứng ở phía dưới vách đá, trong lòng lo sợ Cố Vân lại nghĩ ra phương pháp huấn luyện kỳ quái gì cho bọn họ, trong lòng tuy có chút sợ hãi nhưng không hiểu sao cũng có chút hưng phấn.

Cố Vân không để bọn họ đoán lâu lắm, chỉ vào vách núi bóng loáng hỏi: "Có thể dùng tay leo lên, bước ra khỏi hàng."

Dùng tay? Binh lính không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn về phía vách núi trụi lủi ngay cả cọng cỏ cũng không có , không khỏi há hốc mồm, này..... không có khả năng đi. Trừ phi là thế ngoại cao nhân có khinh công cực cao nếu không thì là bọn người phàm phu tục tử như họ không muốn sống nữa mới dám đi lên.

Hàn Thúc cũng nghi hoặc nhìn về phía Cố Vân, nàng muốn mạng bọn họ sao? Tuy rằng không phải rất cao, nhưng ngã xuống cũng sẽ mất mạng đó. Đội ngũ im lặng, sau đó quả thật là có người đi ra.

Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu thì không cần phải nói mà phía sau bọn họ còn đi theo mười mấy tiểu tử có thể nhìn ra được, mỗi người đều có thể trạng cao to lực lưỡng, khó trách dám ra đây thử một lần.

Hai mươi người. Cố Vân âm thầm đếm một chút, trên mặt không lộ ra một chút buồn vui giận dữ, Cố Vân nói với bọn họ : "Mỗi người đi qua lấy một cọng dây thừng lại đây."

Hai mươi người, mỗi người lấy một cọng dây thừng. Cố Vân chỉ vào hai cây cổ thụ rậm rạp trên đỉnh núi đã vươn ra khỏi vách núi, nói: "Các ngươi chính mình nghĩ biện pháp, đem dây thừng quấn qua thân cây cổ thụ kia cho ta."

Quấn qua thân cây? Dây thừng trong tay to bằng ngón cái, khá cứng nhưng cũng khá mềm, làm thế nào quấn qua thân cây sáu bảy trượng đây?

Cố Vân không nhìn tới bọn họ, yên lặng đứng ở một bên.

Cát Kinh Vân ngẩng đầu ước chừng độ cao một chút , bỗng nhiên đi đến phía dưới vách núi, tay nắm chặt dây thừng, bắt đầu quay vòng tròn rồi ném lên.

Cố Vân thầm than, hắn là muốn mượn lực quán tính đem dây quấn qua thân cây à. Dây thừng nhẹ như vậy, lực cánh tay của hắn cũng phải rất mạnh mới được. Quả nhiên, quăng mấy chục lần sau, Cát Kinh Vân buông ra, dây thừng quả nhiên như một ngân xà bay lên đỉnh núi, bay qua thân cây, lại chậm rãi mới hạ xuống.

Hắn thành công, lại không có nghĩa là những người khác cũng có thể. Dùng phương pháp như vậy cầm dây thừng ném lên. Lãnh Tiêu suy tư trong chốc lát sau đó đi đến phía dưới vách đá tìm được một tảng đá to như nắm tay, đem tảng đá buộc vào dây thừng, dùng sức ném, tảng đá mang theo dây thừng thoải mái mà bay qua nhánh cây, mới hạ xuống.

Cố Vân giương khóe môi, không sai, nàng thích người vừa có mưu trí vừa có tài năng.

Phương pháp này của Lãnh Tiêu rất dễ áp dụng, những người khác cũng làm theo như vậy, rất nhanh, mấy người bọn họ đều đã quấn dây thừng vào thân cây hoàn thành nhiệm vụ mà Cố Vân giao cho .

Sau đó nàng cho bọn họ đem dây thừng cột qua lưng mình , ở phía dưới vách núi chuẩn bị sẵn sàng. Cố Vân cầm một đầu khác của dây thừng giao cho binh sĩ phía dưới.

Cố Vân nói: "Các ngươi không cần dùng sức kéo bọn hắn, chỉ cần nắm chặt dây thừng, nếu bọn họ không cẩn thận ngã xuống dưới, các ngươi mới kéo dây thừng lên bảo hộ bọn họ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net