Chương 40: Huận luyện cuối cùng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân lắc đầu cười khẽ, tiến công là phòng thủ tốt nhất, điểm này Lãnh Tiêu làm rất khá, dựa theo tính cách đôn hậu của Cát Kinh Vân, phỏng chừng sẽ không nghĩ đến ở trên đường bị phục kích đi.

Dựa theo thời gian nàng đã tính, lúc này đội ngũ của Cát Kinh Vân hẳn là đã đi đến phụ cận của doanh địa mới đúng, nhưng ở đây trừ bỏ ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng và ngọn lửa đang cháy thì chung quanh đều không có gì lạ. Tám chín phần mười là đội ngũ của Cát Kinh Vân đã gặp phục kích.

"Báo. Trong đội của Cát Kinh Vân , phía đông có một tổ rơi vào vũng bùn, toàn bộ bị bắt."

"Báo, dưới trướng của Cát Kinh Vân có một đội ở phía tây tiến công từ phía sau núi bị tên trận phục kích, tiến công thất bại."

Phía sau hai tiếng hồi báo gần như vang lên cùng lúc chứng thật suy đoán của Cố Vân, nhưng đợi một hồi lâu, đội hồi báo thứ ba không có tới, nhìn thoáng qua Lãnh Tiêu tâm tình càng ngày càng nhẹ nhàng, Cố Vân khóe môi giơ lên một chút tươi cười quái dị, kiêu binh tất bại, quyết đấu cuối cùng còn chưa có bắt đầu đâu.

"Báo."Lại một gã tiểu tướng thở hồng hộc chạy trở về, cao giọng trả lời: "Cát Kinh Vân mang một đội ở phía nam chính diện nghênh chiến với các tướng sĩ phục kích ở trên cao, thành công giết ra khỏi vòng vây, nhưng là -- " Chần chờ một hồi, sắc mặt Cố Vân bắt đầu tối lại, tiểu tướng nhanh chóng nói: "Thương vong thảm trọng."

Cố Vân hí mắt nhìn lại, chỉ thấy ở tiền phương, bụi đất bay lên, ở phía trước đội là Cát Kinh Vân người đầy ô tí, chật vật không chịu nổi, ở phía sau hắn còn có hai mươi mấy tướng sĩ một đường chạy chậm tới, không có trận thế gì đáng nói.

Trong tay Cát Kinh Vân là trường đao, mang theo lửa giận ngút trời, hướng về phía Lãnh Tiêu mà đánh giết.

Lãnh Tiêu kinh hãi, dường như không ngờ Cát Kinh Vân còn có thể lao ra khỏi vòng vây, nhanh chóng cầm lấy song kích ở bên cạnh nghênh đón.

Trường đao chống lại song kích , hai vị chủ tướng đánh đến thắng bại khó phân, mà bởi vì Lãnh Tiêu quá mức tự tin, không làm tốt phòng ngự, còn lại ba mươi tướng sĩ cơ bản đều là người khá yếu trong đội ngũ, cho nên khi hai bên đối kháng, tướng sĩ của Cát Kinh Vân đã chiếm thượng phong.

Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân đánh nhau rất kịch liệt, nhưng cuối cùng Lãnh Tiêu cũng không thể ngăn cản được cơn giận của Cát Kinh Vân.

Cát Kinh Vân đoạt lấy soái kỳ, vẫy vẫy về hướng Cố Vân. Trên mặt Lãnh Tiêu không chút vui mừng, nhìn từ xa xa các tướng sĩ bị bọn hắn bắt lại một bộ dáng nổi giận đùng đùng.

Các tướng sĩ của Lãnh Tiêu quay về nhìn soái kỳ đã ở trong tay Cát Kinh Vân, không khỏi có chút buồn bực cùng nhụt chí, mà những người vốn đã bị bắt giữ hoặc là "Chết trận " lập tức vui mừng khôn xiết đứng lên, chỉ một thoáng nhiều âm thanh pha trộn lại với nhau, có uể oải, cũng có hoan hô nhất thời loạn thành một đoàn.

Phía dưới thực sự rất náo nhiệt nhưng ở giữa sườn núi, hai mươi người đứng ở phía sau Cố Vân thở cũng không dám thở một chút. Nàng đã yên lặng nhìn bọn họ một hồi lâu, cho dù chỉ thấy bóng lưng cũng có thể cảm nhận được lửa giận của nàng tăng lên.

Một khắc sau, chúng tướng sĩ rốt cục cảm nhận được bầu không khí có điều kì quái, hơn nữa diễn luyện đã xong rồi, cho dù muốn mắng chửi người thì bóng dáng ác nữ đó cũng nên xuất hiện rồi mới đúng, nhưng cho đến bây giờ lại không có tiếng động nào, này cũng không quá thích hợp đi.

Chúng tướng sĩ nhanh chóng xếp thành hàng thật tốt, cũng không dám nhìn bóng dáng ác nữ ở bên sườn núi kia, tâm tình cũng bắt đầu lo sợ bất an đứng ở đó.

Lại qua một khắc, Cố Vân rốt cục đứng dậy đi xuống núi, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, ánh trăng ở sau lưng nàng khiến bọn họ không nhìn rõ sắc mặt của nàng là vui hay giận, nhưng trên người nàng lại phát ra cảm giác áp bách đặc thù, trước khi nàng nói chuyện, chúng tướng đã biết, đêm nay họ chết chắc rồi.

Đứng ở phía trước đội ngũ, Cố Vân không nhẹ không nặng nói: "Cát Kinh Vân, Lãnh Tiêu bước ra khỏi hàng."

"Rõ."Hai người cất bước tiến lên từng bước, Lãnh Tiêu khuôn mặt không chút thay đổi, trên mặt Cát Kinh Vân mang theo chút ủ rũ não nề .

Đứng ở giữa hai người, Cố Vân lạnh giọng hỏi: "Hai ngươi các ngươi là đang làm gì?"

Cố Vân vừa dứt lời, Cát Kinh Vân đầu tiên làm khó dễ: "Hắn không tuân thủ quy tắc, rõ ràng là thủ phương, cũng không làm tốt thủ doanh mà nửa đường phục kích chúng tôi, là hắn phạm quy trước." Rõ ràng đã phân công phương thủ phương, hắn như thế nào có thể phạm quy.

"Vô nghĩa." Cát Kinh Vân một bộ dáng có lý mà tức giận khiến Cố Vân nhịn không được mà rống lên, "Binh bất yếm trá. Ta có nói không được chủ động tập kích sao? Trên chiến trường, vốn không có quy định bên nào là công phương, bên nào là thủ phương, mọi thứ đều sẽ luôn có bién cố phát sinh. Ngươi căn bản là không có coi lần diễn luyện này là một trận chiến chân chính, chẳng lẽ ở thời điểm đối địch, ngươi có thể yêu cầu địch quân đang nóng lòng muốn mạng của ngươi thành thật chờ ngươi đến tập kích sao? "

Cát Kinh Vân cảm thấy chính mình bị rống rất oan uổng, giơ soái kì đã bị nhăn nhúm lên, nói: "Nhưng ta lấy được soái kỳ." Tuy rằng Lãnh Tiêu có gian trá, mặc kệ nói như thế nào, cũng là hắn thắng.

Cầm lấy soái kì trong tay hắn, Cố Vân cười lạnh hỏi: "Ngươi cho là ngươi thắng?"

Mày kiếm nhăn lại, Cát Kinh Vân vội la lên: "Là ngươi nói bên nào lấy được soái kỳ thì bên đó chính là người thắng." Chẳng lẽ nàng muốn lật lọng?

Bàn tay hung hăng bắt lấy vai hắn, dùng sức đẩy, làm cho hắn xoay người sang chỗ khác, Cố Vân nói: "Ngươi đếm lại, dưới tay của ngươi còn bao nhiêu binh lính."

Cát Kinh Vân liếc mắt nhìn một cái, tướng sĩ của hắn có người thì cả người đều là bùn lầy, có người trong tay cầm tên, những người này không phải bị bắt, thì chính là đã "Chết trận ", nhìn phía sau hắn còn đứng mười mấy người, Cát Kinh Vân vừa rồi còn thấy mình đúng lý hợp tình, bây giờ lại thấy ủ rũ.

Hắn thật lâu không nói, Cố Vân cũng không bận tâm mặt mũi hắn, mắng: "Mười tám người. Ngươi chỉ còn lại có mười tám người. Lần này dạ tập, ngươi thương vong thảm trọng. Ngươi đếm đi, Lãnh Tiêu thủ hạ có bao nhiêu binh lính còn sống? Một trăm ba mươi tám người. Nếu ở trong chiến trường đối địch, ngươi cho là ngươi lấy được soái kỳ thì là ngươi thắng rồi sao? Ở đây quân doanh của quân địch, nếu lại cùng bọn họ giằng co, với mười chín người này của ngươi thì dựa vào cái lấy được soái kỳ? Dựa vào cái gì bảo vệ được tính mạng của các ngươi? Cũng bởi vì ngươi thất sách nên đã hại chết bao nhiêu huynh đệ, bây giờ còn dám nói chính mình thắng sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net