Chương 60: Bị bắt (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay người lại, đón lấy ánh mắt sâu thẳm của Túc Lăng, Túc Nhậm mới nhớ tới đại ca vĩ đại của mình còn đứng ở phía sau, xấu hổ cười cười, Túc Nhậm nhanh chóng giải thích nói: "Ách... Đại ca. Tối nay loạn tặc bất ngờ  đánh vào lương thảo, Hàn Thúc phát hiện tặc nhân nên đuổi theo, không ngờ lại trúng mai phục của đối phương. Bọn chúng yêu cầu đại ca tự mình đi đến Ô Nha cốc, ba ngày sau nếu chúng không thấy đại ca đến Ô Nha cốc, chúng ta sẽ phải nhặt xác của Hàn Thúc. Đại tẩu vừa rồi cũng tiến vào rừng rậm, cùng loạn tặc chính diện giao phong, chúng đệ đang thương nghị, nghĩ cách cứu viện Hàn Thúc như thế nào."

Hàn Thúc bị loạn tặc bắt? Nghe được tin tức này, Túc Lăng đôi mắt phát lạnh, loạn tặc cuồng ngạo, dám bắt người của hắn để uy hiếp hắn.

Nhunhw điều Mộ Dịch để ý không phải là ai bị bắt, mà là xưng hô "Đại tẩu" kia. Mộ Dịch khẽ nâng cây quạt lên, trong mắt đầy vẻ chế nhạo nhìn về phía Túc Lăng cười nói: "Ta thế mà lại không biết ngươi thành thân lúc nào đó? Chậc chậc... Thật là kín miệng mà." Mặt Túc Lăng nháy mắt lạnh xuống, nhưng hiển nhiên Mộ Dịch không sợ dáng vẻ này của hắn, tao nhã xoay người hơi cúi người vái chào Cố Vân, giọng nói đầy vẻ trêu tức nói: "Bà chị, đã thất lễ rồi."

Mộ Dịch ra vẻ làm cho hai đương sự đồng thời tức giận quát: "Ngươi câm miệng cho ta."

Mộ Dịch nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt sợ hãi trả lời: "Úi ~ quả nhiên là vợ chồng, ăn ý mười phần."

Cố Vân lạnh lùng trừng mắt với Mộ Dịch không khách khí gầm nhẹ nói: "Yêu nghiệt, ngươi muốn xem liền thành thành thật thật đứng ở một bên mà xem, quản miệng mình cho tốt vào, đừng có trêu chọc ta."

Mộ Dịch mắt phượng híp lại, "Ngươi bảo ta là gì?"

Cố Vân lạnh lùng đánh giá hắn, nàng nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, không e dè phản kích lại, "Một nam nhân ăn mặc thành như vậy, không gọi ngươi yêu nghiệt cũng thật xin lỗi bộ y phục này của ngươi rồi."

Khóe miệng Túc Lăng khẽ nhếch lên, yêu nghiệt, xưng hô này quả thật rất thích hợp với Mộ, chẳng qua nữ nhân này đúng là không biết sống chết, trước đây có một nam nhân nói Mộ xinh đẹp, bây giờ trước mộ hắn cỏ dại đã cao hơn nàng rồi.

Con ngươi dài nhỏ của Mộ Dịch híp lại, như một hồ ly nham hiểm giảo hoạt, khiến cho đối phương không rét mà run, chỉ có Cố Vân bất vi sở động dùng ánh mắt đánh giá lại hắn, muốn nổi bão sao? Buồn cười. Không có việc gì lại mặc thành như vậy, thì cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý bị người ta nói đi chứ.

Nàng cư nhiên không sợ hắn. Thú vị, ánh mắt lãnh liệt bị sự hứng thú thay thế, ngược lại làm cho Cố Vân nổi da gà, người này tuyệt đối là một nam nhân phiền phức. Cố Vân thu hồi tầm mắt không thèm nhìn hắn, nói với Túc Nhậm: "Túc Nhậm, ngày mai giờ Thìn xuất phát, đến Ô Nha cốc xem địa hình."

Cố Vân vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, Túc Lăng mang theo lửa giận bá đạo nói: "Nơi này chưa tới phiên ngươi ra lệnh, hiện tại mau trở về tướng quân phủ cho ta." Nàng thật vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, thế mà đi theo đại quân đến Bội thành, Nhậm rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu?

Cố Vân dừng lại, chậm rãi quay người trên mặt thờ ơ, có lệ trả lời: "Túc tướng quân, ta thấy ngươi hình như hiểu sai rồi, ta không có hứng thú ra lệnh với quân đội của ngươi, mà chuyện của ta cũng không tới phiên ngươi quản."

Nói xong Cố Vân cầm lấy Băng Luyện trên bàn nhanh chóng rời đi.

"Băng Luyện?" Trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, Mộ Dịch nhìn về phía Túc Lăng, hắn cư nhiên đem Băng Luyện đưa cho nữ nhân này, chẳng lẽ...

"Ai cho ngươi lấy thanh kiếm đó." Túc Lăng rống giận phủ định suy đoán của Mộ Dịch, Mộ Dịch khoanh hai tay trước ngực, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với nữ nhân này.

Cố Vân tay vén trướng liêm lên, đầu cũng không quay lại, chỉ quơ quơ Băng Luyện trong tay, kiêu ngạo trả lời: "Nó hiện tại là của ta, có bản lĩnh ngươi đến đây đoạt lại đi. Ta chờ." Từ lúc quyết định giữ Băng Luyện, nàng đã quyết không buông tay.

Bóng dáng tiêu sái biến mất trong bóng đêm, lưu lại một nhóm người đối mặt với người sắp bị tức chết kia, Lâu Mục Hải ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ cười nói: " Đã không còn sớm, lão thần cáo lui trước."

Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thanh quan còn nan đoạn việc nhà, hắn vẫn nên không xen vào thì hơn. (thanh quan còn nan đoạn việc nhà:ý nói ngay cả quan thanh liêm còn khó xử với việc trong nhà)

Lâu Mục Hải thành công thoát thân, Túc Nhậm cũng nhanh chóng rút lui, cười nói: "Đúng đúng đúng, đều đã trễ thế này, đại ca, đệ không quấy rầy huynh nghỉ ngơi."

Có trời mới thấu, hắn chỉ biết Thanh Mạt rất giỏi, nhưng ngày thường sao hắn không phát hiện nàng nói chuyện có thể tức chết người như thế!? Hay là đối mặt với đại ca, nàng liền phá lệ châm chọc như vậy?

Loại thời điểm này hắn nên trốn trước thì hơn.

"Mạt tướng... Mạt tướng cũng cáo lui." Túc Nhậm đi nhanh ra ngoài, Dư Thạch Quân mới phục hồi tinh thần lại liền lập tức cáo lui.

Chủ doanh to như vậy, sau khi Thanh Mạt rời đi, nháy mắt mọi người cũng chạy sạch. Mộ Dịch cầm ngọc tiêu thưởng thức, lúc này cũng chỉ có hắn là dám vuốt râu hổ, không sợ chết móc mỉa nói: "Sao ta lại cảm thấy chua xót vậy kìa?" Đại tướng quân ngày xưa uy phong bây giờ không còn nha.

"Cút."

Trong chủ doanh truyền đến một tiếng rống như sư tử, ngoài trướng tướng sĩ đều run lên, Cố Vân liếc mắt xem thường, đi đến chỗ của Cát Kinh Vân.

Vén màng đi vào, trong một đại trướng có hơn hai mươi binh lính, thấy rõ người đến là ai, tất cả đều đi lên xếp thành hàng, trên mặt đều tươi cười, kêu lên: "HLV" Rốt cục cũng nhìn thấy nàng, nói thật bị nàng huấn luyện bọn họ hận đến mức không muốn gặp lại nàng nhưng sau khi rời đi, ai cũng hoài niệm.

Cố Vân gật đầu cười nói: "Được rồi, đều nghỉ ngơi đi."

Đi đến cuối trướng, Cát Kinh Vân đã được Lãnh Tiêu nâng ngồi dậy, "HLV."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net