Chương 75: Giải cứu (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trên cây nhảy xuống chỗ trống bên khe sâu, Cố Vân cười nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Ngôn Ca, nói: “Có phải cảm thấy lần trước thua không đủ thảm?”

Ngôn Ca sắc mặt cứng đờ, quát: “Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta bằng không...”

Không đợi hắn nói xong, Cố Vân đã cười to nói: “Bằng không ngươi sẽ thế nào? Roi mới cũng không tệ, bất quá ngươi có bao nhiêu roi có thể cho ta chém đây”

Nhắc tới hoàng kim tiên, Ngôn Ca tức mà không có chỗ để đánh, chỉ vào Cố Vân mắng to: “Xú bà nương! Ngươi không cần quá kiêu ngạo.”

“Đủ rồi.”Túc Lăng vẻ mặt không kiên nhẫn lạnh giọng đánh gãy, nói, “Ta và các ngươi đi, thả người đi.”

Ngôn Ca đang trong cơn nóng giận làm sao cam tâm, kêu lên: “Nữ nhân kia cũng lại đây cho ta.”

Vô Cực nhíu mày, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đang muốn mở miệng, Ngôn Ca lại tiếp tục nói: “Thanh kiếm kia không được mang lại đây.”

Xem ra Ngôn Ca đối với việc roi của mình bị chém đứt rất tức giận, thôi, không có kiếm nàng hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nói không chừng còn có thể dùng thế lực bắt ép nàng kiềm chế Túc Lăng, nghĩ vậy, Vô Cực cũng không ngăn cản nữa.

Cố Vân cúi đầu suy tư, cuối cùng vẫn đem Băng Luyện để trên mặt đất, quay đầu hỏi: “Không có cầu, xa như vậy ngươi bảo chúng ta như thế nào đi qua a.”

Ngôn Ca cười lạnh trả lời: “Túc Lăng nếu ngay cả qua đều qua không được thì cũng không xứng gặp thủ lĩnh của chúng ta, trực tiếp nhặt xác đi.” Nghe nói Túc Lăng chẳng những tài trí hơn người, mà võ công còn sâu không lường được, nếu ngay cả qua cầu mà hắn còn qua không được thì chỉ có thể nói rõ hắn căn bản không phải Túc Lăng, hoặc là nói những thứ Túc Lăng chẳng qua là hư danh, bọn họ còn cần thử cái gì nữa?

Nói xong, Ngôn Ca rút đao bên hông ra, kề lên cổ Hàn Thúc.

“Dừng tay.”Túc Lăng quát khẽ, nói “Chúng ta sẽ đi qua.”

Nói xong, Túc Lăng đi đến một gốc cây bên khe sâu gần vách đá  hơn, chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, một chưởng đánh về thân cây, kẽo kẹt một tiếng, thân cây lập tức gãy về hướng khe sâu. Bởi vì chưởng lực đánh gãy, còn có một bộ phân vỏ cây vẫn bám dính vào gốc, thân cây cứ như vậy đặt ngang qua khe sâu. Nhưng khe sâu quá rộng, chiều dài thân cây cũng chỉ có thể bắt qua một nửa, cũng may Túc Lăng khinh công không tầm thường, khoảng cách này đối với hắn là bình thường.

Cố Vân trợn mắt há mồm, hắn... mạnh quá vậy. Lần sau cùng hắn đánh nhau phải nhớ mang theo Băng Luyện.

Đối diện loạn tặc nhìn trong lòng cũng run sợ, võ công thật mạnh, một chưởng có thể đem thân cây đánh gãy, vậy đánh người còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Vô Cực tim cũng âm thầm đập nhanh, khó trách hắn rong ruổi thiên hạ nhiều năm, với công lực cùng khí thế như này, không biết đã dọa lui bao nhiêu người.

Cố Vân đi về hướng Túc Lăng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đợi ta thu hút sự chú ý của bọn họ, ngươi dùng Xích Huyết đem xiềng xích chặt đứt.” Vừa rồi ở trên cây nàng đã chú ý thấy ở tảng đá phía sau còn có người mai phục, khe sâu không nhỏ, thân cây không chút sứt mẻ, có thể thấy được trên cây có người ẩn núp trong đó, số lượng còn không ít. Các tướng sĩ đi qua rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể ở lâu. Sợi xích nhất định phải chém đứt, không như Xích Huyết, Băng Luyện là lợi khí thì không thể làm được. Nàng cũng không muốn lộ diện, nàng chỉ sợ một mình Túc Lăng đi qua, lập tức sẽ bị loạn tặc cuốn lấy,cứu không được người.

Túc Lăng ngẩn ra, nguyên lai vừa rồi nàng không ngừng chọc giận nam tử áo lam kia là vì muốn cùng hắn qua kia cứu người. Nắm lấy thắt lưng nàng, hai người nhảy lên thân cây, Túc Lăng thấp giọng trả lời: “Nàng cứu người, bọn họ giao cho ta.”

Nàng cứu? Cố Vân buồn bực, sợi xích to như vậy, không có Băng Luyện nàng làm thế nào cứu người? Đùa à. Tâm đều nghĩ đến việc cứu người, Cố Vân không để ý đến thân thể hai người kề sát vào nhau, Túc Lăng tâm căng thẳng đến lợi hại. Nàng sao lại gầy như vậy, thắt lưng mảnh mai giống như chỉ dùng chút lực là có thể gãy, thân mình mảnh mai như vậy làm sao có thể giao chiến, hắn dường như đã quên hai người đã từng đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống.

Thẳng đến khi nhận lấy ánh mắt hung tợn của Cố Vân, hắn mới hồi phục tinh thần lại, ho nhẹ, Túc Lăng ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Băng Luyện nếu thật sự nhận thức nàng làm chủ nhân, chỉ cần kêu nó, trong nửa dặm, nó sẽ bay đến tay nàng.”

Thần kì như vậy? Đôi mi thanh tú khẽ nhếch, hai người gắt gao ôm nhau đứng trên thân cây một hồi lâu, mắt đi mày lại, Ngôn Ca không kiên nhẫn quát: “Hai người các ngươi cọ xát cái gì? Nhanh lên!”

“Giữ chặt.” Túc Lăng siết chặt cánh tay, đem Cố Vân vây ở trong ngực, chân đạp lên thân cây, điểm vài cái nhảy đến đỉnh thân cây. Cố Vân có thể cảm giác được Túc Lăng đề khí, ra sức nhảy, ở không trung nhảy lên một đoạn rất dài, hai người rốt cục dừng ở bên kia khe sâu.

Cố Vân tuy rằng tin tưởng năng lực của Túc Lăng, nhưng là tâm vẫn là không khỏi bất an.

Ngôn Ca rốt cục thấy rõ nữ nhân đã làm cho hắn một bụng oán hận kia, thế mà lại là tiểu nữ nhân tuổi còn trẻ lại là còn nữ nhân xấu xí. Hắn thế nhưng bại bởi nàng, càng nghĩ càng tức, trừng mắt nhìn Cố Vân, Ngôn Ca mắng: “Nguyên lai là một tiểu nha đầu chưa lớn.”

Đến bờ bên kia, Cố Vân không hề cùng hắn đọ võ mồm, thanh mâu híp lại, âm thầm quan sát địa hình, Cố Vân không để ý tới,m khiến Ngôn Ca cảm thấy mất mặt.

Ngay khi Túc Lăng bước trên khe sâu kia, ánh mắt Vô Cực vẫn thủy chung ở trên người Túc Lăng, hắn có dự cảm, nam nhân này không có khả năng dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Đứng đối diện Túc Lăng, Vô Cực thấp giọng nói: “Túc tướng quân, mời đi.”

Túc Lăng âm thầm đánh giá nam tử đạm mạc trước mắt này, người này ổn trọng, tâm tư nhất định cũng thập phần kín đáo, làm loạn tặc có chút đáng tiếc. Thản nhiên cười, Túc Lăng không di chuyển, mà trả lời: “Nếu là như thế này đã bị các ngươi áp chế, thủ lĩnh của các ngươi phỏng chừng cũng sẽ không muốn gặp ta.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net