Chương 86: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, Mộ Dịch nhún nhún vai trả lời: “Người mà ta nói là tam tiểu thư của Thanh gia, không phải Thanh Mạt chúng ta nhìn thấy.”

Túc Lăng nhíu mày, “Chẳng lẽ nàng ngày thường giấu tài, những điều thế nhân nhìn thấy đều là nàng cố ý giả vờ.”

Mộ Dịch mắt phượng vi thiểm, phản ứng đầu tiên của Lăng không phải là có người giả mạo Thanh Mạt mà lại cho rằng nàng chỉ đang giấu tài, xem ra Lăng đã bất tri bất giác coi trọng người ta. Mộ Dịch cảm thấy rất buồn cười nhưng trên mặt lại làm bộ không ủng hộ thở dài nói: “Nàng có được bản lĩnh cùng kiến thức như bây giờ tuyệt đối không chỉ đóng cửa ở nhà xem vài bản binh thư, quyền phổ là có thể đạt được, mà phải trải qua huấn luyện không ít. Theo ta được biết, tam tiểu thư của Thanh gia luôn ở trong kinh thành Hạo Nguyệt.”

Trong lòng dần hiểu rõ lời của Mộ Dịch, Túc Lăng vẫn nói: “Có lẽ nàng gặp được kỳ ngộ hoặc là không muốn cho người khác biết.”

Mộ Dịch cười nhẹ một tiếng, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo, “Trong thiên hạ cũng không có nhiều kỳ ngộ như vậy, càng không có thứ mà ta không tra ra được.”

Mộ Dịch tuy rằng kiêu căng, ngạo mạn nhưng cũng không nói bừa, Túc Lăng trầm ngâm, “Ý của ngươi là Thanh Mạt bây giờ kỳ thật không phải tam tiểu thư của Thanh gia mà là do một người khác mạo danh.” Hắn không phải không nghĩ đến khả năng này, chỉ là trong nhất thời không thể đem cặp mắt bình tĩnh kia liên hệ đến hai chữ gian tế.

“Ta cũng không nói như vậy.” Mộ Dịch vẻ mặt trong sáng, vô tội. Trước đôi mắt lạnh lùng của Túc Lăng, Mộ Dịch cười nói: “Kỳ thật muốn kiểm tra xem nàng có phải Thanh Mạt hay không, có một cách rất đơn giản, điều này phải cảm tạ nhạc mẫu của ngươi, chỉ là muốn kiểm tra thì có chút khó khăn, người bình thường có thể sẽ không làm được.”

“Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau.” Trong mắt Mộ Dịch chỉ toàn ý nghĩ xấu xa, Túc Lăng thừa biết Mộ nói ra như vậy là để kích thích sự tò mò của người khác.

“Thanh phu nhân ở Hạo Nguyệt là nghệ nhân xăm mình nổi danh, vào lúc tam vị tiểu thư trăng tròn bà ấy đã xăm chữ cuối cùng trong tên của nàng lên người, ngươi chỉ cần kiểm nghiệm một chút trên người Thanh Mạt có chữ “Mạt “ hay không thì sẽ biết nàng rốt cuộc có phải tam tiểu thư của Thanh gia hay không. Nghe nói.... hình xăm kia cũng không phải là hình xăm bình thường, chữ kia bình thường sẽ không thấy được, chỉ khi cảm xúc bị kích động hoặc là nhiệt độ cơ thể lên cao mới có thể hiện ra. Mà hình xăm kia lại nằm ở ngực phải của nàng. Ngươi nói xem, người có thể nhìn được tên của nàng trong lúc nhiệt độ cơ thể lên cao có phải rất đặc biệt hay không?” Mộ Dịch cố ý đem bốn chữ “Nhiệt độ cơ thể lên cao" nói vừa chậm vừa lớn, sắc mặt Túc Lăng càng nghe càng đen, tâm tình của Mộ Dịch cũng càng ngày càng tốt, nhìn biểu cảm hận không thể giết người trên mặt Lăng, hắn cảm thấy mình là một người quá tốt, giúp cho Lăng có một cơ hội danh chính ngôn thuận...

Túc Lăng sắc mặt cương lãnh, thật lâu không nói gì, không biết nghĩ gì, Mộ Dịch quyết định làm "Người tốt" phải làm cho trót, lại nói một thêm một câu, “Lăng, nếu ở nhà bình thường, nàng là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi nhìn nàng thuận mắt, giữ ở bên người làm ấm giường cũng không sao. Nhưng ngươi là tướng quân, hiện tại nàng đã trà trộn vào quân doanh, được các tướng sĩ kính trọng, nếu nàng không phải Thanh Mạt mà là kẻ giả mạo tâm hoài bất quỹ, thậm chí có thể là thám tử mà loạn tặc phái tới ẩn núp trong Túc gia quân...”(tâm hoài bất quỹ:trong lòng có ý đồ xấu)

Mộ Dịch cố tình dừng lại không nói tiếp, nhìn vào đôi mắt tối dần của Túc Lăng mới vừa lòng ngậm miệng lại.

Ngày mai sẽ đánh bất ngờ vào doanh địa của loạn tặc, thân là tướng quân, hắn phải có trách nhiệm đối với đội quân của Túc gia, tuyệt đối không thể giữ một người có thân phận khả nghi ở bên người. Bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài trướng.

“Đã trễ thế này, ngươi đi đâu vậy?" Câu hỏi không nhẹ không nặng từ nội trướng sâu kín truyền đến, không khó để nghe ra một chút vui sướng trong đó.

Bầu trời đêm nay thật đẹp.

Trong quân nước để dùng rất khan hiếm, Cố Vân lại không muốn đến sông tắm ngoài trời, chỉ có thể lấy ra một chậu nước đến lều trại lau mình, đem bụi bẩn trên người tẩy sạch. Tắm xong Cố Vân thay một bộ y phục đen. Thời đại này không có nội y, nàng bình thường đều lấy quấn vải lên ngực mình, làm vậy dù chạy hay chiến đấu cũng tiện hơn.

Đêm đã khuya, Cố Vân liền cởi miếng vải ra để qua một bên, bên trong chỉ mặc một cái yếm, bên ngoài khoác một cái áo màu đen, ngồi xếp bằng trên tấm ván đơn sơ đổi dược.

Vết thương trên tay thật ra đã  không còn gì đáng ngại, nhưng Cố Vân đã ở rừng mưa cả ngày sợ là miệng vết thương sẽ nhiễm trùng nên nàng vẫn là kiên trì đổi dược. Vén tay áo lên, Cố Vân nhẹ nhàng cởi bỏ băng gạc, có mấy chỗ băng gạc dính vào miệng vết thương trong lúc rỉ máu, để mau chóng tháo băng gạc ra, Cố Vân cắn răng mắt nhắm chặt dùng sức gỡ ra, băng gạc bị kéo xuống nàng đau đến đổ mồ hôi, nhưng vào lúc này, trướng liêm lại bị xốc lên đây thô lỗ, một bóng dáng cao lớn đứng ở trước cửa.

Cố Vân hoảng sợ, tay nhanh chóng buộc đai lưng lại, ngoại sam tuy rằng xộc xệch nhưng cũng không lộ chỗ nào. Cố Vân thở phào nhẹ nhõm, con ngươi trong trẻo lạnh lùng dấy lên tia lửa giận, trừng mắt nhìn kẻ không mời mà đến đang đứng trước cửa kia, Cố Vân châm chọc nói: “Túc đại tướng quân, không ai dạy ngươi đến cửa chỗ người khác thì phải gõ cửa trước sao?”

Túc Lăng bước vào nội trướng, âm thanh trầm thấp thản nhiên  trả lời: “Không có.”

Cố Vân nhất thời không biết nói gì, hắn trả lời đúng lý hợp tình thế kia mà. Được rồi, người ta là đại tướng quân, còn nàng hiện tại chỉ hy vọng hắn nhanh biến đi nên không có hứng thú dạy phép tắc cho hắn. Một tay nắm bình dược, Cố Vân dùng miệng cắn nút, không quá rõ ràng nói: “Có chuyện gì, nói đi.” Nói xong thì biến lẹ dùm.

Bên trong lều trại rất tối, trước giường chỉ có một ngọn đèn, bên cạnh là bàn để một miếng băng gạc dính máu, trên giường là vài bình dược cùng miếng vải sạch sẽ,  thân mình nhỏ gầy của nàng bị bao phủ dưới ngọn đèn mờ nhạt, tay kia vụng về rắc thuốc.

Túc Lăng con ngươi đen tối sầm lại, hắm cảm thấy nhức nhức cái đầu, nữ nhân này không có một bộ dáng mà nữ nhân bình thường nên có, chỉ toàn biết thể hiện. Túc Lăng mặt thối đi lại dùng động tác thô lỗ đoạt lấy bình dược trong tay Cố Vân, đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương nàng, cầm miếng vải lên, không tiếng động giúp nàng băng bó vết thương.

Cố Vân có ngơ ngác một lát, sau khi phục hồi tinh thần lại cũng không nói gì cũng không rút tay về, tuy rằng kỹ thuật đổi dược của hắn thật sự không được tốt lắm, bất quá so với nàng chỉ có một tay cũng nhanh hơn một tẹo, âm thầm đoán nguyên nhân Túc Lăng đến đây tìm nàng liền thấy trên tay tê rần, "A -- " Túc Lăng hung hăng buộc lại, Cố Vân thấp giọng kêu lên, nam nhân chó chết này,  biết ngay là hắn không tốt như vậy mà, đau chết đi được.

Mắt lạnh nhìn chằm chằm đôi mắt đầy lửa trước mặt, Túc Lăng lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Cái gì?” Cố Vân nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn.

“Thanh Mạt trời sinh tính nhát gan, tính tình dịu ngoan, lại không biết võ công, ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng nói trầm thấp từng chữ bức người, Cố Vân cuối cùng cũng hiểu, hắn đến đây là để khởi binh vấn tội. Nàng quả thật không phải Thanh Mạt, vậy hắn làm gì được nàng?

Cố Vân chậm rãi đứng dậy đối mặt với hắn, trầm giọng nói: “Thật ra ngươi đến đây là muốn nói rằng ta không phải Thanh Mạt, mà là kẻ giả mạo trà trộn vào quân doanh vì mục đích nào đó, có đúng hay không? Ở trong lòng ngươi, ta giúp ngươi cứu Hàn Thúc, luyện binh, vẽ bản đồ là vì để ngươi tín nhiệm, sau đó bán đứng Túc gia quân các ngươi có đúng không?” Cố Vân mỗi một câu nghe như nhẹ nhàng bâng quơ đều là đang lên án Túc Lăng không biết tốt xấu.

Gương mặt lạnh lùng của Túc Lăng trầm xuống, “Ta cũng không cho rằng ngươi chính là gian tế, nhưng thân là thống soái, ta không thể để bất cứ uy hiếp nào tồn tại làm ảnh hưởng đến quân đội của ta, ta đêm nay đến đây là vì để nghiệm chứng xem ngươi có phải Thanh Mạt thật sự hay không?.” Nàng vì Túc gia quân làm những việc này hắn đều ghi tạc trong lòng, nhưng đêm nay hắn vẫn cần phải biết rõ ràng, nàng rốt cuộc là ai?

Cố Vân bật cười, hắn nói hắn thân là tướng quân nên phải có trách vì nhiệm với toàn quân, nàng có thể hiểu nhưng nghiệm chứng? Hắn muốn nghiệm chứng như thế nào? Hai tay khoanh trước ngực, Cố Vân cười lạnh, “Ta nói ta là Thanh Mạt có lẽ ngươi sẽ không tin tưởng, vậy ngươi muốn nghiệm chứng như thế nào?”

Túc Lăng bỗng nhiên không nói, cúi thấp đầu không biết suy nghĩ gì. Hắn đưa lưng về phía ngọn đèn, Cố Vân thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, nên cũng không biết lúc này trên gương mặt ngăm đen của Túc đại tướng quân có chút đỏ. Lại qua một hồi lâu, lúc Cố Vân sắp không còn kiên nhẫn nữa mới nghe được giọng nói lạnh như băng kia mang theo vài phần không được tự nhiên, cúi đầu trả lời: " Tỷ muội Thanh gia trước ngực đều có xăm chữ cuối cùng trong tên mình.”

“Cho nên?” Cố Vân nhíu mày, "chữ - trước - ngực" Cố Vân đầu óc nổ oanh một tiếng, ý hắn sẽ không phải là muốn...

Đáng chết.

Cố Vân hận không thể đánh Túc Lăng một cái, lý trí lại nói nàng phải bình tĩnh bình tĩnh, không cần vì loại sự tình này mà túc giận, bình tĩnh. Hít sâu một hơi, Cố Vân lạnh giọng trả lời: “Trước ngực ta không có chữ, ngươi cho rằng ta không phải Thanh Mạt có thể đem ta tống vào nhà lao, không cần dùng loại thủ đoạn này!” Nắm chặt tay, thanh âm cũng bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi run, nàng thề, Túc Lăng nếu dám nói một câu vô nghĩa nữa, nàng tuyệt đối sẽ đánh hắn không nương tay.

Ông trời phù hộ, Túc Lăng quả thật không nói lời vô nghĩa nữa mà hắn... trực tiếp động thủ.

“Đắc tội.” Nói ra hai chữ, bàn tay Túc Lăng liền giữ lấy vai phải của Cố Vân, tuy nàng nói trên người mình không có chữ nhưng hắn không quá tin tưởng, nàng luôn là nữ nhân mạnh miệng, vì để biết rõ ràng chân tướng, hắn đêm nay nhất định phải nhìn thấy.

Trên vai bị đè xuống, Cố Vân kinh hãi, hắn thật sự muốn động thủ.

“Băng -- “Biết rõ mình không phải đối thủ của hắn, Cố Vân muốn gọi Băng Luyện, ai ngờ nàng vừa mới mở miệng, một đạo hồng quang hiện lên, Túc Lăng đem Xích Huyết Kiếm chắn trước mặt Băng Luyện, Băng Luyện cũng cảm nhận được không khí dị thường, muốn bay đến tay Cố Vân nhưng là mặc kệ nó đi bên trái hay bên phải Xích Huyết đều tận trách chặn nó lại. Băng Luyện liền tức giận, phi thân lên đánh nhau với Xích Huyết, bên trong lều trại vì chúng nó đánh nhau mà vừa nóng vừa lạnh.

Khá lắm Túc Lăng, thì ra hắn đã sớm có chuẩn bị. Cho dù không phải đối thủ, nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn để yên.

Nhìn về phía bả vai bị thương, Cố Vân hung ác đánh lên đầu vai của hắn một cái thật nặng, nàng nghĩ chỉ cần hắn buông ra thì nàng có thể thừa cơ lắc mình lui về phía sau giường, không đến mức bị hắn bức ở chân giường. Ai ngờ Túc Lăng ăn đau, cũng không dừng tay, mà ngược lại tay bắt lấy nàng vai càng thêm dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng vải bị xé rách, vạt áo đen của Cố Vân đã bị xé một nửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net