Chương 88: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm tối, trên đỉnh núi ẩn nấp của loạn tặc.

Bên trong sơn động, từ xa đã thấy một đống lửa đang cháy lách tách chiếu sáng toàn bộ sơn động tối tăm. Mười mấy nam nhân dị tộc tay cầm đao bao vây một gã mặc bố y tầm ba mươi tuổi, dưới ánh lửa mặt đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, có chút chói mắt. Hai tay gã bị trối ra sau, sắc mặt trầm tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười thản nhiên, ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên cao được bao phủ dưới lớp áo choàng đen.

Khuôn mặt người nọ được che dấu dưới lớp áo choàng không thể thấy rõ, dù vậy Dư Hạng vẫn cảm giác được một ánh mắt lạnh băng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu trên người mình. Hắn và tên thủ lĩnh thần bí này đã gặp nhau không dưới ba lần nhưng ngoại trừ cái tên Mục Thương, hắn chưa từng thấy rõ người kia là ai, ở trong tộc cũng không ai dám cãi lệnh thủ lĩnh nên hoàn toàn không biết gì về người nọ.

Hai người cứ trầm mặc nhìn nhau như vậy, Ngôn Ca không kiên nhẫn hỏi: "Dư Hạng, chúng ta và Tây Thái Hậu đã từng giao dịch với nhau nhưng Hạo vương cũng đã chết rồi, ngươi còn tới đây làm gì nữa?"

Năm đó thủ lĩnh hợp tác cùng bọn họ là vì Hạo vương đã đáp ứng chỉ cần hắn đăng cơ sẽ đem vùng đất xung quanh Bội thành trả lại cho bọn họ, nơi này vốn là lãnh địa của bọn họ, các đời thủ lĩnh đã dẫn dắt mọi người trong tộc trải qua cuộc sống tự do hoang dã. Ai biết Hạo vương mưu phản không thành ngược lại bị xử trảm, trong ba năm này Tây Thái Hậu cũng không dám nói chuyện với bọn họ về hoàng kim, đừng nói bây giờ bà ta lại đổi ý?

Đối với việc Ngôn Ca vô lễ Dư Hạng không thèm để ở trong lòng, trên mặt hắn chỉ mang theo nụ cười bình tĩnh, lấy một mật hàm từ trong tay áo ra, nhìn về phía bóng dáng ẩn trong hắc bào trên cao, Dư Hạng cười nói: "Đây là mật hàm Thái Hậu đưa cho thủ lĩnh, thủ lĩnh xem qua rồi tái nghị cũng không muộn."

Nhìn vẻ mặt chắc chắn đến chói mắt của hắn, Mục Thương cũng hơi tò mò điều khiến hắn tự tin như thế là gì, nhẹ nhàng nâng tay lên, thiếu niên bên cạnh lập tức đi đến trước mặt Dư Hạng, tiếp nhận mật hàm, cung kính đưa tới trước mặt Mục Thương.

Mở mật hàm ra, càng xem sắc mặt Mục Thương càng tối lại, con ngươi đen xẹt qua một chút thô bạo, tức đến nổi bật cười, Mục Thương ba một tiếng đóng mật hàm lại, ném tới chân Dư Hạng, tiếng cười trầm thấp đầy khinh thường lạnh lùng nói: "Dương Thảo Chi và Thảo Lan hy vọng ta đem hoàng kim trả lại cho Khung Nhạc? Bà ta bây giờ còn có tư cách bàn điều kiện với ta?" Bà ta thật sự nghĩ mình là chủ nhân, còn người khác đều là nô tài dưới chân bà ta có thể tùy ý sai khiến sao?

Mục Thương hô thẳng tục danh của Thái Hậu, thật sự là đại bất kính, nhưng đối mặt với một đám man di, côn đồ, Dư Hạng biết rõ chỉ cần hơi vô ý, đừng nói là Thái Hậu phải vứt bỏ uy nghiêm mà đến mạng của hắn cũng khó giữ được. Dư Hạng âm thầm hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần. Vẻ mặt Ngôn Ca tràn đầy khinh thường nói: "Ta nhổ vào. Hạo vương sớm đã chết, Thái Hậu các ngươi đã không có khả năng thực hiện lời hứa, hiện tại muốn chúng ta làm việc cho bà ta còn tìm lý do đường hoàng như vậy, nghĩ cũng thật hay!"

Dư Hạng nhìn về phía Ngôn Ca, nhìn bộ dáng không biết trời cao đất rộng của hắn, thở dài: "Túc Lăng chinh chiến nhiều năm, chưa từng thất bại. Danh hào Trấn Quốc tướng quân cũng không phải là hư danh, Hoàng Thượng đã hạ tử lệnh, phải tìm được hoàng kim mang về, cho dù các ngươi không giao ra kết quả cũng sẽ giống nhau."

Ai ngờ Ngôn Ca chẳng những không sợ ngược lại cười ha ha: "Túc Lăng dù có lợi hại thế nào không phải bây giờ cũng bị nhốt ở ngoài bìa rừng hay sao, nếu hắn dám tiến vào, vừa lúc chúng ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị thất bại." Đánh nhau một trận, hắn thừa nhận Túc Lăng quả thật rất khó nhai, nhưng chỉ có một người lợi hại thì có ích lợi gì, các tướng sĩ của hắn tiến vào rừng không ai chống chịu nổi. Triều đình Khung Nhạc bao vây tiêu diệt vài lần không phải đều bị bọn họ đánh đuổi ra khỏi rừng mưa sao?

Dư Hạng buồn cười hỏi: "Túc Lăng là người chỉ biết ngồi chờ chết hay sao? Túc gia có ba mươi vạn quân, các ngươi có bao nhiêu? Bây giờ hắn chỉ mới mang đến ba vạn mà các ngươi đã khó mà ứng phó. Hoàng kim hắn chắn chắc sẽ lấy, nếu các ngươi nghĩ rằng chỉ cần mạng của vài người các người và phiến rừng rậm này là có thể thắng thì ta cũng không còn gì để nói."

Vô Cực luôn im lặng dường như hiểu được ẩn ý trong lời nói của Dư Hạng: "Là ý gì?"

Bắt đầu lo lắng rồi sao? Dư Hạng mừng thầm trong lòng, trên mặt mang theo nét u sầu thản nhiên nói: "Theo ta được biết, hiện tại dầu hỏa và lưu hoàng trong Bội thành đều đã bị mua hết, các ngươi nói xem Túc Lăng muốn làm gì? Hắn đã không muốn chờ nữa rồi. Túc Lăng muốn hoàng kim, các ngươi nếu chịu nghe theo sự an bài của Thái Hậu, Thái Hậu nhất định sẽ tương trợ, giúp các ngươi thoát khỏi nguy cơ bị diệt tộc."

Túc Lăng muốn đốt rừng? Năm đó tiên đế của Khung Nhạc phái binh bao vây tiêu diệt không phải không sử dụng chiêu này chẳng qua rừng mưa quá lớn và ẩm ướt. Bọn chúng cũng không tìm thấy người trong tộc sinh sống, nên đã tốn rất hỏa công và thời gian nhưng đều vô ích. Trong rừng mưa bụi cây sinh trưởng rất nhanh, dù bị đã bị đốt nhưng chỉ qua một trận mưa không đến vài ngày cây cối lại lớn lên, cuối cùng có bọn chúng cũng chịu bỏ cuộc.

Nhưng là núi rừng là thánh địa mà tổ tiên để lại cho bọn họ, cho dù năm đó chỉ đốt vài ngày mà đã làm cho phụ thân của tộc trưởng xấu hổ với tổ tiên. Nay Túc Lăng lại muốn làm lại trò cũ, lấy mưu lược tài trí của hắn nhất định sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chỉ sợ nơi này đã bị hắn phát hiện.

Con ngươi đen nhìn lướt qua mật hàm, giọng nói lạnh lùng vang lêm: "Theo lời của Dương Thảo Chi và Thảo Lan là muốn ta thúc thủ chịu trói, bị Túc Lăng áp giải vào kinh để giúp nàng hãm hại Lâu Tịch Nhan hay sao?" Hắn thật sự không tin người đàn bà kia, nếu là hắn bị bắg lấy, chỉ sợ bà ta chẳng những sẽ không giúp người trong tộc mà ngược lại sẽ bỏ đá xuống giếng.

Nghe ra sự tức giận trong lời nói của Mục Thương, Dư Hạng nhanh chóng trả lời: "Thủ lĩnh nói đùa, Thái Hậu tất nhiên sẽ không có ý này, thật ra ngoại nhân đều chỉ nghe thấy kỳ danh của thủ lĩnh." Thật ra Thái Hậu cũng sợ Mục Thương lâm thời phản chiến sẽ mamg đến rắc rối cho bà vì dù sao chủ ý đánh cắp hoàng kim năm đó đúng là của Thái Hậu.

Mục Thương trầm mặc hồi lâu, lại khoát tay với thiếu niên, thiếu niên hiểu rõ đi đến bên cạnh Dư Hạng, cười nhẹ nói: "Dư đại nhân chắc cũng đã mệt rồi, mời ngài uống nước nghỉ ngơi một chút rồi lại tái nghị như thế nào?"

Trong lòng biết rõ Mục Thương muốn hắn rời khỏi để cùng thương lượng với thuộc hạ, Dư Hạng hơi chắp tay với Mục Thương cười có lễ nói: "Được, ta chờ tin tốt của thủ lĩnh."

Chờ bóng dáng Dư Hạng biến mất ở trong động, giọng nói mang theo vài phần mỏi mệt: "Các ngươi thấy thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net