Chương 90: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi trời chỉ tờ mờ sáng, Mộ Dịch đang nằm nghỉ trong trướng bỗng nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ lướt ngang qua, binh lính bình thường trong doanh không đi như vậy, là ai? Mộ Dịch nhanh chóng mở mắt ra, nhẹ nhàng vén trướng liêm lên nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của Cố Vân đang chạy thoăn thoắt tới rừng mưa.

Nàng ta muốn đi đâu? Muốn làm gì? Bí ẩn trên người nàng thật sự rất nhiều, ngay cả hắn cũng không tra ra được thân thủ của nàng từ đâu mà có, Mộ Dịch cảm thấy rất tò mò về nàng. Chỉ chần chờ trong chốc lát, hắn lại đưa quyết định ngu xuẩn dẫn đến bi kịch thứ hai -  đuổi theo.

Ở trong rừng mưa tốc độ của Cố Vân vẫn rất nhanh, nơi nàng đi qua có rất nhiều bụi cây cỏ dại mà đường bên phải nàng lại sạch sẽ hơn, Mộ Dịch có tính thích sạch sẽ không chút do dự mà chọn đi bên phải.

"Phốc ——" Sau một hồi truy đuổi, bỗng nghe thấy âm thanh kia vang lên, Cố Vân liền dừng lại.

Trên miệng mang theo nụ cười vô cùng nhẹ nhàng, Cố Vân chậm rãi xoay người lại nhìn con mồi đang ngoan ngoãn ở trong hố bùn to mà nàng chuẩn bị.

Nhẹ nhàng bước trở về, đối mặt với Mộ Dịch đang hận không thể lấy lột da nàng, Cố Vân tâm tình vô cùng tốt, chậc chậc nói: "Thật trùng hợp, sáng sớm mà ngươi đã đi luyện tập rồi sao?! Mà.... ngươi đang luyện môn võ công gì vậy?"

Hai chân Mộ Dịch cắm thật sâu trong bùn nhìn vẻ mặt của Cố Vân lúc này cũng đủ để tức chết người mà không cần đền mạng luôn đó.

Hai chân chôn dưới bùn thỉnh thoảng có rỉ ra màu đen vàng hôi rình, cả người Mộ Dịch mỗi một sợi tóc gáy đều dựng thẳng lên. Nắm tay nổi lên gân xanh, trên trán mồ hôi hột túa ra như mưa.

Cố Vân rất vừa lòng với vẻ mặt sống không bằng chết của hắn, nàng tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói: "Nơi này thật nóng quá đi, xem ra ta phải trở về tắm rửa cho thoải mái đây, tắm bằng nước lạnh chắc vừa mát vừa sạch sẽ lắm, ta không quấy rầy nữa, ngươi chậm rãi luyện tập nha."

Nàng vô cùng sung sướng khi nói ra hai từ "thoải mái, sạch sẽ" này. Sắc mặt Mộ Dịch chuyển từ trắng sang hồng, rồi lại từ hồng biến thành đen, như nàng mong muốn.

Cố Vân xoay người rời đi, nam nhân vẫn luôn im lặng bỗng rống lên nói: "Đứng lại!"

Cố Vân lần này lại nghe lời mà xoay người, cười nói: "Còn có chuyện gì sao?"

"Kéo - ta - ra !" Mộ Dịch nghiếng răng phát ra từng chữ, biểu cảm như muốn giết người.

Cố Vân nhẹ nhàng chớp mắt, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần đắc ý, đôi chút lãnh liệt, một ít bừa bãi, nhưng lại không có tia thương hại, "Trên mặt ta viết ' lấy ơn báo oán ' sao? Con người của ta chỉ làm theo câu "có oán báo oán, có thù báo thù" mà thôi! Muốn xem náo nhiệt thì phải bỏ ra một số tiền lớn. Ngươi chậm rãi hưởng thụ bể tắm bùn này đi, nó rất có lợi cho làn da của ngươi đó."

"Thanh Mạt!"

Cố Vân tiêu sái rời đi lưu để lại tiếng hét điên cuồng đang làm cho chim thú hoảng sợ, cỏ cây tiêu điều ở phía sau.

----------Kết thúc hồi tưởng ----------

Đại quân chia làm hai đường, Cố Vân đi theo Túc Nhậm và Hàn Thúc dọc theo dòng suối ở phía nam đến chỗ cất giấu hoàng kim. Nghĩ đến Mộ Dịch đang toát mồ hôi lạnh, ẻ mặt chán ghét và sợ hãi, tâm tình Cố Vân liền tốt hơn. Nàng sẽ không đánh nhau với hắn, võ công của Mộ Dịch hẳn là ngang tầm với Túc Lăng, nàng không có ngốc đến nổi đấu trực diện với hắn ta, nàng muốn hôm nay sẽ trở thành cơn ác mộng của hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, đại quân đã xuất phát mà hắn còn chưa trở về, chắc là vẫn còn đứng ở nơi đó, dù sao thả một tên thích sạch sẽ lăn lộn trong vũng lầy mục nát cònđau đớn hơn là giết hắn nữa, hôm nay thật sự rất sảng khoái!

Đang vui vẻ đi dọc đường, Cố Vân chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nàng dừng lại bên bờ suối, ngơ ngác nhìn theo dòng nước chảy trầm tư không biết suy nghĩ gì.

Hàn Thúc quay đầu lại, thấy nàng thất thần liền hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Cố Vân nhíu mày, thản nhiên trả lời: "Hôm nay dòng nước đã nhỏ hơn rất nhiều."

Nàng nhìn lên, quả nhiên chỉ có mấy dòng nước nhỏ từ thượng nguồn chảy xuống, Hàn Thúc đoán: "Có lẽ mấy ngày nay trời không mưa, qua hai ngày nữa mưa to nước sẽ dâng cao thôi. Chúng ta mau đi dọc theo con mương, nước lớn hay nhỏ không quan trọng."

Cố Vân lắc đầu thấp giọng thở dài: "Không phải vấn đề này." Khoảng thời gian này đang là mùa mưa, cho dù trời không mưa thì nước trong rừng nhiệt đới cũng không thể ítnhư vậy , tại sao lượng nước lại giảm đột ngột như vậy? Chẳng lẽ là ——

Túc Nhậm cũng chú ý tới hai người đang dừng lại bên bờ suối, liền đi đến phía sau Cố Vân,vừa lúc nghe được bọn họ đối thoại, Túc Nhậm lo lắng nói: "Ngươi lo lắng loạn tặc sẽ chặn dòng nước, dùng nước để khắc lửa!"

Cố Vân chậm rãi gật đầu, trại của quân phản loạn nằm ở thượng nguồn consuối, có lẽ chúng đã phát hiện ra kế hoạch tấn công bằng hỏa lực của Túc Lăng, đến lúc đó bọn họ dù có dùng lưu hoàng hay dầu hỏa đều sẽ bị cuốn trôi đi, không chỉ có lửa mà năm ngàn tinh binh chỉ sợ cũng sẽ bị nhấn chìm.

Hàn Thúc trợn to hai mắt, lo lắng nói: "Vậy tướng quân và binh lính không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Tôi phải lậptức đi báo cho tướng quân."

Cố Vân đè vai rộng của Hàn Thúc lại, ngăn cho hắn lao đi, bình tĩnh nói:"Các ngươi đi tiếp, ta sẽ đi tìm Túc Lăng." Tuy nàng ước mình sẽ không bao giờ gặp lại Túc Lăng nữa , nhưng vấn đề nặng nhẹ nàng vẫn là hiểu rõ, hiện tại tuyệt đối không phải là lúc hành động theo cảm tính. Hoàng kim mới là mục đích chính của hành động lần này, Hàn Thúc không quen địa hình trong rừng mưa , đột nhiên thay đổi lộ trình, hắn sẽ không dễ tìm thấy Túc Lăng.

Túc Nhậm nhìn Cố Vân một cái, cũng gật đầu trả lời: "Như vậy là tốt nhất!"

Cố Vân tách khỏi đội ngũ của Túc Nhậm, chạy về hướng Đông, nàng thỉnh thoảng lại căng thẳng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời bị bao phủ bởi những tầng lá vẫn trong xanh như trước, không có một tia khói nào, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa đốt lửa. Chân nàng nhanh chóng tăng tốc, một giờ sau, Cố Vân ngửi thấy mùi lưu hoàng và dầu hỏa thoang thoảng, trong lòng mừng rơn, nàng không đi sai phương hướng, may mắn là đến kịp lúc!

Càng tới gần, mùi lưu huỳnh càng nồng nặc, một lúc sau, Cố Vân đã thấy từ xa một hàng người dài, trên tay ai cũng vừa đẩy vừa xách lưu huỳnh hoặc dầu hỏa đem nó vẩy lên đất, tưới lên cây, khắp nơi đều nồng nặc mùi làm cho người ta có chút khó thở. Mắt Cố Vân bị kích thích đến chảy nước mắt, lúc này  Lãnh Tiêu ở cách đó không xa đã phát hiện ra nàng vội vàng chào đón, "HLV?"

Cố Vân bịt mũi lại hỏi: "Túc Lăng đâu?"

"Ngọn đồi phía Đông." Nheo mắt lại, cái gọi là ngọn đồi chính là là một sườn đất cách đây năm dặm, vị trí địa lý so với nơi này cao hơn rất nhiều, quả thực là một địaphương tốt để tránh lũ. Cố Vân tiếp tục hỏi: "Dư Thạch Quân đâu?"

"Phía trước, ta sẽ đi gọi hắn." Không cần hỏi cô muốn gì, Lãnh Tiêu đã tự động giúp nàng tìm người. Cố Vân mỉm cười, mấy tháng trước bọn họ còn đấu trí so dũng khí với nàng, nhưng bây giờ đã có thể hợp tác liền mạch.

Chưa đến nửa khắc, Dư Thạch Quân và Lãnh Tiêu đã cùng nhau đi tới, khi nhìn thấy Cố Vân, Dư Thạch Quân không giấu được sự ngạc nhiên hỏi: "Phu... Thanh cô nương, sao ngài lại đến đây?"

CCố Vân giải thích: "Ta nghi ngờ kẻ địch chặn đường ở thượng lưu thác nước,nếu đốt lửa, chúng sẽ lập tức xả nước ra, đến lúc đó chỉ sợ hỏa công không dùng được, dòng nước còn có thể cuốn trôi nhiều tướng sĩ đi, đội hình sẽ rối loạn hơn, làm xáo trộn nhuệ khí của quân ta."

Dư Thạch Quân giật mình, , nhìn những binh lính xung quanh đang bận rộn chuẩn bị, nếu loạn tặc thật sự dùng thủy công, không những mọi thứ họ làm sẽ trở nên vô ích, mà cuộc đột kích này cũngsẽ thất bại!" Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Không có quân lệnh, ta cũng không thể rút quân!" Cho dù hắn vô cùng tín nhiệm Thanh Mạt, nhưng trong quân cũng có quy củ.

Cố Vân lắc đầu, bình tĩnh sắp xếp ngắn gọn: "Không cần rút lui, ta sẽ tới chỗ Túc Lăng giải thích tình hình ở đây,trong số năm nghìn binh sĩ tinh nhuệ, ngươi điều động ra một nghìn người, hơn một nửa trong số họ đem dầu hỏa, lưu hoàng từ nơi này chuyển đến chỗ Túc Lăng, những người còn lại thì tiếp tục đốt lửa, chính là không cần để rơi trên mặt đất mà đến trên cây, nhưng không rải nó xuống đất nữa mà phải trèo lên cây rắc hết lưu huỳnh lên tán lá.  Đốt lửa nhất định phải cẩn thận, đốt xong các ngươi lập tức lui ra ba dặm cho quân lính leo lên cây rậm rạp mà ẩn nấp, chờ dòng nước qua đi thì lập tức tiến hành đợt tấn công thứ hai!"

"Rõ!" Dư Thạch Quân lập tức sai người đi truyền lệnh. Sau khi Cố Vân giải thích cho Lãnh Tiêu rõ về việc phụ trách vận chuyển nhiên liệu xong, bản thân cũng đi đến chỗ Túc Lăng.

Ở vị trí cao nhất của khu đất,  một vị tướng trẻ đứng ở đó, dùng đôi mắt sắc bén quan sát chặt chẽ độngtĩnh xung quanh, từ xa nhìn thấy một đội nhân mã đang đi về phía này, hắn lập tức đề cao cảnh giác. Sau khi cẩn thận quan sát, hắn chạy đến bên cạnh Túc Lăng, báo cáo lại: "Báo cáo tướng quân, có hơn một ngàn quân tiên phong tinh nhuệ đang tiến về phía này."

Đặt bản đồ hệ thống nước trong tay xuống, Túc Lăng ngẩng đầu lên, lôngmày đã nhíu chặt, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: "Dẫn đầu là ai?" Dư Thạch Quân thế mà không làm theo kế hoạch ban đầu! Hắn không phải người dám tùy tiện cãi lại quân lệnh, chẳng lẽ đột nhiên xảy ra biến hóa gì?

"Rõ ——" Do dự một lúc, dưới cái nhìn chăm chú của Túc Lăng, vị tướng trẻ chỉ có thể lớn tiếng trả lời: "Là phu nhân."

Thanh Mạt? Túc Lăng trong lòng hơi rung động, nàng với Túc Nhậm cùng một đội, đột nhiên đến đây tìm hắn, còn mang tinh binh về, trong lòng Túc Lăng đã mơ hồ đoán được, mọi chuyện quả nhiên đã thay đổi.

Rất nhanh, Cố Vân đã dẫn đầu đi đến, Túc Lăng đi lên đón , hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Một chút lo lắng trong lòng Cố Vân chậm rãi lắng xuống, nàng vốn tưởng rằng mình mang binh lính tinh nhuệ của hắn trở về, trải qua chuyện tối qua, hắn nhất định sẽ nghĩ nàng cố ý quấy rối hoặc là trả thù, nhìn thấy nàng tuyệt đối sẽ không nói lời hay. Không ngờ sắc mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng lại hỏi một cách thản nhiên, điều này làm Cố Vân không phản kích lại được, trong lòng có chút khâm phục sự bình tĩnh của hắn.

So với mùi thuốc súng lúc sáng, giọng điệu của Cố Vân dịu đi rất nhiều: "Nước ở phụ lưu phía Nam đột nhiên giảm xuống, ta hoài nghi bọn loạn tặc đã cắt nguồn nước ở thượng nguồn, định dùng nước nghênh chiến hỏa công. Một khi đá lửa và lưu hoàng bị ngâm trong nước, chúng sẽ hoàn toàn vô dụng, đất bị nước rửa trôi sẽ xốp hơn, khi đó dùng vũ lực tấn công sẽ bị thiệt hại rất lớn."

Nàng nói "Các ngươi"? Không biết vì sao, Túc Lăng nghe vậy rất khó chịu, trước kia nàng nói "Chúng ta" hắn cũng khó chịu, hắn không hiểu mình đang nghĩ gì! Thu hồi tâm trí, Túc Lăng quyết định không nghĩ tới nàng nữa, đêm qua hắn đã suy nghĩ suốt đêm nhưng vẫn không rõ được.

Cách đó không xa có một dòng suối, nước vẫn chảy ào ào như thường lệ. Cả hai nhìn dòng nước chảy sau lưng, đồng thời chìm vào suy nghĩ sâu xa, đối với thủ lĩnh của bọn loạn tặc có vài phần chờ mong. Hắn có thể nghĩ đến thủy công, điều này cho thấy hắn vẫn luôn chú ý đến động thái của  Túc Lăng và Lâu Mục Hải. Mà ngăn nước cũng bỏ dòng nước này ra để bọn họ không nhìn ra khác thường.

Giao thủ với một người như vậy vĩnh viễn cũng không biết hắn sẽ làm ra chiêu trò gì, quả thực là một đối thủ xảo quyệt và thú vị.

Lãnh Tiêu mang một ngàn quân binh đến cũng đẩy Hỏa Thạch lên cao, vừa nhìn thoáng qua, Túc Lăng đã biết được âm mưu của Cố Vân."Ngươi muốn dụ bọn chúng thả nước ra sau đó tấn công lần nữa?"

"Ừm." Cố Vân không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.

"Tướng quân, lửa đã cháy rồi."

Theo tiếngthông báo của tiểu tướng, mmọi người đều ngước mắt lên nhìn thấy cách đó không xa, khói dày đặc cuồn cuộn khắp nơi, Cố Vân bảo họ đốt ngọn cây, thế lửa lan ra rất nhanh , từ xa trông như những con rồng đen và đỏ ở không trung tàn sát bừa bãi.

Không thấy Dư Thạch Quân và các tướng sĩ quay lại, Túc Lăng lo lắng nói: "Dư Thạch Quân và các tướng sĩ đâu rồi?"

Cố Vân im lặng nhìn ánh lửa, như không có ý định trả lời, Lãnh Tiêu cũng hờ hững đứng sau Cố Vân. La Nham hiểu rõ sự an bài của Cố Vân chỉ có thể tiến lên một bước giúp đỡ đại tướng quân của bọn họ giải thích nghi hoặc: "Tướng quân yên tâm, dựa theo an bài của Thanh cô nương , lúc này bọn họ hẳn đã trèo cây rồi, sẽ không bị dòng nước cuốn trôi đâu ạ."

Đôi mắt ưng của Túc Lăng hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt lãnh đạmcủa Cố Vân, trong lòng cảm thấy chán nản, nhưng lại không thể làm gì được nàng , dù sao nàng cũng giúp hắn một ân huệ lớn lao!

Đợi một hồi lâu, hngọn lửa theo gió chậm rãi cháy về phía bắc, mặc dù tốc độ rất chậm,nhưng đà càng ngày càng lớn, Cố Vân âm thầm suy đoán, chẳng lẽ nàng đoán sai?

Đột nhiên, từ phía bắc truyền đến một tiếng sụp đổ cực lớn, âm thanh lớn đến mức Cố Vân cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển!

Ngay sau đó, vang lên tiếng nước chảy ào ạt, một cơn sóng lớn cao hơn chục thướcập vào từ thượng nguồn. Từ xa chỉ nhìn thấy những ngọn cây cao rung chuyển dữ dội, rất nhiều cây cối to cao bị nhổ tận gốc, cuốn trôi cùng với những con sóng lớn. Sức mạnh ào ạt của dòng nước không khỏi khiến tất cả những người đứngtrên cao đều toát mồ hôi lạnh, so với dòng nước lớn ngọn lửa vừa bùng cháy dường như rất yếu ớt và bất lực, trong nháy mắt đã bị nước nhấn chìm.

Qua một khắc, dòng nước chảy xiết dần dần chậm lại, tuy nước đã chậm lại nhưng mực nước vẫn cao hơn một thước. Ngay khi bọn họ đang chờ nước trôi qua để tung ra đợt tấn công thứhai thì bên trong dòng nước bỗng nhiên xuất hiện vô số chấm đen nhỏ nhanh chóng lao xuống.

"Đó là cái gì?" Cố Vân nheo mắt lại, khi đến gần nàng mới thấy rõ, đó là một đám người đang nổi trên mặt nước!

"Báo!" Giọng nói của tiểu tướng có vẻ hơi gấp gáp, "Tướng quân, rất nhiều loạn tặc đi theo dòng nước lao ra khỏi vòng vây của chúng ta!"

Có hơn ba ngàn tên loạn tặc đi theo dòng nước xuống, Túc Lăng chậm rãi giơ tay lên, lạnh giọng nói: "Bắn tên."

"Rõ." Khi hắn hạ tay xuống, những mũi tên dài bắn về phía loạn tặc trong nước tạm thời không thể chống cự. Đáng tiếc, dòng nước quá rộng, không bắn tới bọn loạn tặc ở phía xa, nên chỉ có thể nhìn bọn chúng trốn thoát.

"La Nham, dẫn ba ngàn tướng sĩ, chặn ở phần hạ lưu của dòng suối bắt giữ tất cả loạn tặc trốn thoát."

"Rõ."

"Lãnh Tiêu, ngươi an bài còn lại tướng sĩ, thủy lui lại thiêu sơn."

"Rõ."

Túc Lăng an bài đâu vào đấy, Cố Vân liền vui vẻ thoải mái, ánh mắt đảo quanh, đột nhiên, trong làn nước trắng xóa, một bóng ngườimàu xanh ngọc đập vào mắt nàng,màu xanh vô cùng bắt mắt, hơn nữa thật khó để nhầm lẫn.

Cố Vân vội vàng nhìn về phía màu xanh biếc kia, đôi mắt lạnh lùng vôthức nhắm lại, quả nhiên là nàng!

"Là nàng?!"

Nữ tử bí ẩn xuất hiện một cách kỳ lạ trong rừng mưa.

Nàng cũng đi theo dòng nước, chẳng lẽ nàng cũng là loạn tặc? Hay đúng như Hàn Thư nói, nàng là nữ nhân của thủ lĩnh bọn loạn tặc? Đôi mắt Cố Vân khóa chặt trên người nàng, nữ tử dường như cảm nhận được ánh mắt  ép sát này, nhìn về phía Cố Vân, trong không trung bắt gặp một ánh mắt đen tối và sắc bén.

Khuôn mặt quyến rũ đầy vẻ lạnh lùng của nàng, không những không có nửa điểm bối rối, mà còn lộ ra khí tức bình tĩnh và sát khí. Trong dòng nước, thân thủ nàng nhanh nhẹn hoạt bát, mọi thứ xung quanh dường như đều nằm trong tầm kiểmsoát của nàng. Nữ nhân độc đáo như vậy, Cố Vân chắc chắn, nàng tuyệt đối không đơn giản, càng không thể để nàng chạy thoát.

Nhìn xuống tình hình hiện tại, nước lũ đã qua, mực nước chưa đầy hai thước, thế nước dần dần chậm lại, kỹ năng bơi lội của nàng cũng không tệ, hẳn là có thể bơi qua, dựa theo tốc độ nữ tử từ thượng nguồn bơi xuống, nàng có thể vừa lúc chặn lại.

Trong lòng làm đánh giá, Cố Vân cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Treo Băng Liên trên thắt lưng, chuẩn bị nhảy vào trong nước, chân còn chưa nhảy lấy đà, bả vai đã bị một bàn tay to lớn uy lực ấn xuống, bên tai là tiếng gầm nhẹ của Túc Lăng "Ngươi muốn làm gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net